“Xin lỗi, sếp Nam, dù sao cũng là có người trùng hợp chụp được gần nơi xảy ra chuyện” Dương Tá cảm thấy áy náy: “Nhưng thời gian cô gái này xuất hiện cùng với cách ăn mặc đều phù hợp, chắc hẳn chính là người cậu muốn tìm”.
Nam Ngự cầm bức ảnh lên và suy tư, Ngũ Vận Uyển cũng không kìm được lòng hiếu ký bèn ngó xem.
Tuy không thể thấy rõ diện mạo của cô gái trong ảnh, nhưng có thể nhìn ra được đối phương khoảng mười lăm tuổi, thứ được chụp rõ ràng nhất là quần áo của cô ấy, váy bồng màu đỏ rực với kiểu dáng rất đặc biệt.
Ngũ Vận Uyển bỗng nhíu mày, rồi cô thốt lên: “Chiếc váy này.”
Nam Ngự nhướng mày: “Em biết chiếc váy này à?”
“Trong quen quen” Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó cô sực nhớ ra:
“A, chiếc váy này hình như là chiếc váy mà nữ chính mặc trong một bộ phim hoạt hình chiếu khi tôi học cấp hai, khi đó Disney cho ra mắt phiên bản giới hạn, tất cả các cô gái đều mơ ước có được một chiếc
Dương Tá ở bên cạnh nghe vậy thì nhớ ra gì đó:
“Đúng vậy, kể ra cô gái mà cậu Nam tìm xêm xêm tuổi vợ chủ nhỉ?”
Vụ án bắt cóc Nam Ngự xảy ra từ mười năm trước, mà Ngũ Vận Uyển khi ấy cũng vừa khéo là mười lăm tuổi.
“Em cũng có chiếc váy này à?” Nam Ngự bỗng ngước