...
Quận Thanh Hà, xưởng gốm Yên Nam.
Xưởng gốm Yên Nam nằm sát bến cảng Thanh Hà, từ đây ra cảng, chỉ cách vài bước chân.
Nơi này hoạt động đã được 10 năm.
Trước kia do Mộ Dung Quyên mẹ cô điều hành, sau khi bà mất, liền ngừng hoạt động.
Sau này, lúc Tinh Nhi học xong Đại Học, mới hoạt động trở lại, cô liền đến đây làm quản lí.
Thân là một quản lí, nhưng cô lại chẳng khác gì một nhân công bình thường như mọi người.
Thật hiếm thấy, một quản lí lại hạ mình, ăn chung, làm việc chung, từ khâu chuẩn bị cho đến khâu hoàn thành, cô đều cùng mọi người làm.
Tinh Nhi, tên đầy đủ là Dương Tinh Nhi, là cháu gái duy nhất của Mộ Dung Quân, con gái của Mộ Dung Quyên.
Cha cô chính là Dương Vệ, ở Lam Thành.
Mộ Dung Quyên và Dương Vệ yêu nhau nhưng gia đình cấm cản, không cho đến với nhau, nhưng hai người vẫn lén lút qua lại, cho đến khi, Dương Vệ bị gia tộc bắt về, mang qua nước ngoài không trở lại nữa, thì cũng là lúc Mộ Dung Quyên biết mình có thai.
Đau đớn khi người yêu mãi không trở lại, bà sanh Tinh Nhi xong, ôm hận tương tư mà chết.
Sự việc này chỉ mình Mộ Dung Quân biết được.
Tất cả mọi người trong nhà Mộ Dung, kể cả Tinh Nhi đều không biết.
Và dĩ nhiên, phía nhà họ Dương, và Dương Vệ đều không biết về sự tồn tại của Tinh Nhi.
Năm nay Tinh Nhi vừa tròn 25tuổi.
Là một thiếu nữ đang tràn đầy năng lượng.
Mặc dù đã 25 nhưng cô lại, ngây thơ trong sáng như cô nhóc mười tám, đôi mươi.
Đối với mọi người, Tinh Nhi lúc nào cũng là vui vẻ, hoà đồng, khi cười, hai lỗ đồng tiền trên má lại lún sâu vào, vô cùng đáng yêu, thế nên ở xưởng gốm, trên dưới đều vô cùng yêu quý cô chủ nhỏ này.
Sáng hôm nay, Tinh Nhi đang ngồi làm một chiếc bình cắm hoa cho chị hàng xóm bên cạnh chung cư của cô.
Còn đang loay hoay chưa xong, thì từ bên ngoài, chị Lan Chi chạy vào.
" Tinh Nhi, Mộ Dung lão gia tới, hình như là tìm em."
Tinh Nhi hai tay còn đang dính đầy đất sét, ôm chiếc bình vừa mới nặn xong, đặt lên chiếc bàn lớn cạnh đó, lau hai tay đi, cô hỏi, " Ông ấy đâu chị?"
"Đang vào sắp đến nơi rồi." Lan Chi vừa nói xong thì Mộ Dung Quân đã vào tới.
Khuôn mặt ông đầy hiền từ, xen chút áy náy mà nhìn cô cháu gái của mình, " Tinh Nhi, hôm nay ta đến đây, có việc muốn nhờ con."
Tinh Nhi nghe ông nói, cô hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền lấy lại cảm xúc.
Nở một nụ cười tươi, cô đáp, " Bác à, có chuyện gì, bác nói con làm là được.
Sao lại phải nhờ con giúp."
Tinh Nhi ra hiệu, bảo chị Lan Chi rời đi.
Để hai bác cháu nói chuyện riêng.
Sau khi Lan Chi rời khỏi thì, Mộ Dung Quân bước tới ngồi xuồng bàn, ngón tay miết miết mi tâm, thở dài, khó xử nói, " Tinh Nhi, ta biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng chuyện ta sắp nhờ con làm..e là..con.."
Mộ Dung Quân im lặng, ông không nói thêm gì..thật quá khó để ông nói ra cái việc kia.
Tinh Nhi nhìn biểu hiện của bác mình, cô có chút khó hiểu, " Bác à, có chuyện gì, bác cứ nói, chỉ cần không vượt quá khả năng của con, con sẽ làm."
Nghe cháu gái mình nói như vậy, Mộ Dung Quân càng đâm ra khó nói hơn, ông thở dài, mệt mỏi đi thẳng vào vấn đề.
" Tinh Nhi, gia tộc Lục Minh ở Hải Thành, cháu có nghe chứ?"
"Vâng, cháu cũng nghe vài chuyện về họ." Tinh Nhi nhỏ giọng đáp.
"Đúng vậy, chuyện hôm nay ta muốn nói là liên quan đến nhà Lục Minh kia." Mộ Dung Quân vừa nói, vừa mở cặp tác, lấy một tấm ảnh chân dung đẩy về phía cô.
Trong ảnh là chân dung khuôn mặt một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, đường nét đều đâu ra đấy, cực hoàn mĩ.
Xứng với danh hiệu Nam Thần vô đối.
"Đây là ai?" Tinh Nhi cầm tấm ảnh lên, ngạc nhiên hỏi.
" Chính là cậu hai nhà Lục Minh.
Tên là Lục Thiên Trình." Mộ Dung Quân trả lời.
Tinh Nhi ồ lên một tiếng nhỏ, cô tấm tắc khen, " bác à, anh ta thật soái."
Mộ Dung Quân ngưng vài giây, ông gật đầu, "Tinh Nhi, cậu ta, quả là rất soái, nhưng mà....." Ông ngập ngừng, lại ái ngại mà nói tiếp,
"Cậu ta...cậu ta đã tàn phế do tai nạn xe hơi từ 10 năm trước rồi.
Nhà họ muốn cưới vợ cho cậu ta.
Và người mà họ muốn chính là tiểu Tình, chị của con..."
Tinh Nhi lại gật gật đầu, " chị Tình không chịu sao?"
Mộ Dung Quân lắc đầu, ngao ngán, " con biết đấy, công ty của ta, đang gặp khó khăn, nếu tiểu Tình đồng ý, bên nhà họ sẽ giúp chúng ta.
Nhưng với bản tính của nó, sẽ chịu lấy một người không lành lặn sao?"
Ông siết chặt hai bàn tay vào nhau, " Tinh Nhi, ta biết con là một cô gái hiền lành, tốt bụng, ta không phải không muốn gả tiểu Tình đi, nếu gả con bé cho cậu cả nhà họ, ta liền không có vấn đề gì, đằng này, đối tượng lại là cậu hai nhà họ, mà cậu ta..."
Nói đến đây, Mộ Dung Quân thực không thể nói tiếp..
Mà Tinh Nhi đại khái đã hiểu được vấn đề.
Bản thân cô từ bé vốn thông minh, người ta nói một cô hiểu mười, tâm tư lại nhạy bén..chỉ cần cô nhìn cảm xúc và biểu hiện của người đối diện, thì cô liền biết họ đang nghĩ gì.
"Bác à, có phải bác muốn con thay chị Tình kết hôn với cậu hai nhà Lục Minh?"
Câu hỏi thẳng thắn của Tinh Nhi làm Mộ Dung Quân cứng họng, không nói thêm được câu nào, chỉ áy náy gật đầu.
Về phần Tinh Nhi, cô cũng không bất ngờ cho lắm, suy nghĩ một hồi, cô bình thản trả lời.
" Bác à, con sẽ gả thay cho chị Tình, bác về đi, hôm nào ra mắt nhà họ, bác nói con một tiếng."
Nhận được đáp án như mong đợi, Mộ Dung Quân vừa bất ngờ, vừa vui mừng, có chút không tin vào tai của mình.
" Tinh Nhi, cháu nói là thật sao, cháu không oán trách ta đã bắt cháu làm điều không thích sao?"
Tinh Nhi nở một nụ cười nhẹ, " bác nói gì vậy, con sao có thể trách được bác, là bác đã chăm sóc và nuôi con từ bé đến bây giờ, con làm chút chuyện đó thì có là gì.
Huống hồ, bác như cha của con, con đền ơn, đáp nghĩa cũng là chuyện nên làm.
Báo hiếu cha mẹ, vốn là trách nhiệm của con cái."
Mộ Dung Quân cảm động nhìn Tinh Nhi.
Ông đưa tay xoa đầu cô, ôn hòa, " cảm ơn con, Tinh Nhi, nếu không có con, ta thật không biết phải làm sao."
" Ài, bác đừng nói như vậy, đó là việc con nên làm." Tinh Nhi lắc đầu nói.
Mộ Dung Quân cảm kích cô cháu gái mình không thôi, con bé thực hiểu chuyện, thấu tình đạt lý, lại biết chừng mực mà đối nhân xử thế.
Giá mà hai đứa con gái của ông bằng một nửa Tinh Nhi, thì tốt biết mấy.
Nghĩ trong lòng thế thôi, chứ ông không có biểu lộ ra ngoài.
Sau khi dặn dò cháu gái mình xong, ông liền rời khỏi xưởng gốm ra về, trong lòng liền vơi đi sự phiền muộn kia bao nhiêu.
Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Quân dần khuất sau cửa lớn, Tinh Nhi chỉ lặng thở dài.
Cô đã sớm biết cái ngày này trước sau gì cũng đến.
Vài tháng trước, chuyện cậu hai nhà Lục Minh hỏi vợ, cô cũng nghe, cũng biết chuyện anh bị tai nạn xe mà tàn tật.
Càng kinh khủng hơn, là bản tính anh lại vô cùng khó ở, không khác người tự kỉ là bao.
Nhưng mà suy cho cùng, vẫn chỉ là tin đồn mà thôi.
Siết chặt tấm ảnh chân dung của Lục Thiên Trình trong tay, Tinh Nhi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài trời, xưởng gốm nằm gần bến cảng, mặt nước lấp lánh phản chiếu những tia nắng giữa buổi sớm.
Thật đẹp.
Đôi mắt to tròn của Tinh Nhin nhìn ra xa bến nước mênh mông, nỗi buồn chợ hằn lên trong đáy đồng tử.
Trong đầu chợt nghĩ, nếu mà cô gả vào gia tộc Lục Minh, vậy còn Trình Trình của cô phải làm sao đây.
Cô gả đi rồi, Trình Trình có buồn không?
Nghĩ vậy, nhưng cô chẳng thể làm gì được.
Thời gian đã qua cả 20 năm, từ ngày cô chuyển khỏi Mầm Non Anh Túc.
Cô vẫn chưa một lần gặp lại người bạn nhỏ có tên là Trình Trình kia.
Hiện tại, cả hai đều đã trưởng thành, nhưng lại không gặp lại nhau từ lần chia tay kia, khi ấy cô mới 5 tuổi, anh 6 tuổi.
Lứa tuổi quá nhỏ để có thể ghi nhớ được dung mạo của đối phương.
Huống hồ, sau 20 năm, dáng vẻ mỗi người đều khác, càng khó hơn, là cô lại không biết gì về anh, ngoài cái tên Trình Trình.
Cô không biết anh ở đâu, càng không biết gia thế anh như thế nào.
Kí ức duy nhất cô có được, chính là hình ảnh cậu bé cô độc, đôi mắt lạnh lùng không ý cười, nhìn theo chiếc ô tô chở cô đi khỏi trường năm đó.
Trình Trình lúc 5 tuổi, trong tim Tinh Nhi chính là một anh hùng nhí dũng cảm, một thiên sứ đẹp đẽ và hoàn hảo.
" Trình Trình à, giá mà trước khi gả đi, em có thể gặp lại anh một lần thì tốt quá."
Tinh Nhi lẩm bẩm cái tên Trình Trình trong vô thức, ánh mặt trời ngày càng chiếu thêm những tia nắng gắt xuống mặt nước lăn tăn gợn sóng kia.
Mặt nước theo làn gió lùa đi êm ả, lấp lánh chiếu lên đôi mắt của Tinh Nhi.
Làm nó bất giác cũng sáng lên long lanh theo.
Chỉ là không biết, đôi mắt kia long lanh, lấp lánh do mặt nước phản chiếu lên, hay là do nước mắt dâng lên ngập hoen mi rồi, mới lấp lánh như thế.