Một bầu không khí tĩnh lặng bao phủ lấy căn phòng, nơi mà người phụ nữ tên Mạn Viên Hân đang nằm.
Cô bị đánh thức bởi tiếng xe thuốc đang được một nữ y tá đẩy vào phòng. Vừa mơ màng mở mắt ra, cảm giác lâng lâng đau đầu vẫn còn hiện hữu.
"Tới giờ tắm bé rồi."
Giọng nói trong trẻo của nữ y tá vang lên, bấy giờ mới giúp tinh thần Mạn Viên Hân phấn chấn hơn và giúp cô nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước đó, cô lập tức gượng người ngồi dậy, giương khuôn mặt lo âu nhìn người y tá, khẩn trương hỏi:
"Không phải lúc nãy đã tắm rồi sao? Con tôi vẫn chưa được mang về."
Nữ y tá cũng bắt đầu trưng ra nét mặt nghi ngờ:
"Không lí nào, hôm nay giờ tắm bé Mạn Triết Hàn ở phòng này là 11 giờ trưa, sao lại có chuyện được đưa đi tắm rồi?"
"Lúc nãy rõ ràng có một cô y tá vào đây tiêm thuốc cho tôi xong thì bảo là tới giờ tắm bé nên đã ôm con của tôi đi mà, sao giờ cô lại nói thế này?"
Mạn Viên Hân bắt đầu hoảng loạn. Nói xong, cô đã bước xuống giường chuẩn bị chạy ra ngoài tìm con của mình, nhưng rất may đã được nữ y tá ngăn lại kịp lúc.
"Chị bình tĩnh đã, chắc có nhầm lẫn gì ở đây thôi, để tôi ra ngoài kiểm tra lại xem sao. Trong thời gian chờ đợi chị đừng chạy lung tung, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết khâu tầng sinh môn đấy."
Căn dặn Mạn Viên Hân xong, nữ y tá liền khẩn trương rời đi. Nếu sự thật là một nhầm lẫn thì không chỉ với Mạn Viên Hân mà đối với bệnh viện cũng là một tin tức tốt. Vì nếu có sơ xót gì về đứa trẻ sơ sinh ấy sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng bệnh viện.
Mặc khác, dù đã được y tá cảnh báo trước nhưng bản năng là một người mẹ yêu con như sinh mạng của mình, thì trong những lúc thế này Mạn Viên Hân làm sao có thể ngồi yên. Cô xâu chuỗi lại từng vấn đề và thứ hiện lên chính là một dự cảm chẳng lành, nên dù có ảnh hưởng tới sức khỏe thì cô vẫn rời khỏi phòng bệnh, chạy đến từng khu vực bên khoa nhi để dò hỏi tin tức của đứa con trai bé nhỏ.
"Ông trời ơi, xin ông đừng để chuyện gì không may xảy đến với con của con. Ông muốn trừng phạt thì cứ đổ hết tội lỗi lên đầu con, đừng bắt mẹ con con xa cách, đừng bắt một đứa trẻ vô tội phải đau khổ."
Vừa gấp gáp bước đi trên dãy hành lang đến phòng tắm bé sơ sinh, người phụ nữ đáng thương ấy không ngừng âm thầm cầu xin ông trời để con của mình được bình an, cầu xin mọi việc chỉ là một sự nhầm lẫn...
"Cô y tá, đã tìm thấy con tôi chưa? Là nhân viên của bệnh viện nhầm lẫn thôi đúng không? Con tôi đâu rồi?"
Nữ y tá sắc mặt khó xử tột cùng, cô ấy chỉ biết nắm tay Mạn Viên Hân, dùng chất giọng trầm thấp nhất để cất lời trấn an:
"Hiện tại chúng tôi chưa nhận được thông tin của bé Mạn Triết Hàn tại phòng tắm ngày hôm nay, những y tá phụ trách phòng của chị cũng xác nhận là từ sáng giờ chưa từng tiếp xúc với bé Triết Hàn. Chị hỏi lại người nhà xem có ai cố tình trêu đùa đưa bé đi đâu không?"
Đôi chân cô như muốn ngã quỵ. Chưa có người phụ trách nào tiếp xúc với con của cô, vậy nữ y tá kia rốt cuộc là ai chứ?
Càng nghĩ, Mạn Viên Hân càng khó chấp nhận được sự việc đang diễn ra, hai mắt bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ,
cô lắc đầu phủ định, nghẹn ngào nói:
"Không phải người thân của tôi, rõ ràng là một nữ y tá mà, cô ta nói tôi phải tiêm thuốc bồi dưỡng gì đó, rồi còn ôm con của tôi đi, nói là đưa thằng bé đi tắm một chút sẽ quay lại. Giờ các người nói không biết con tôi ở đâu là thế nào? Mau trả con lại cho tôi đi mà..."
Mạn Viên Hân đã mếu máo rồi bật khóc khi cố nói đến câu cuối cùng. Còn không đợi nữ y tá kịp nói gì thì cô đã chạy thẳng vào trong, nhìn những đứa bé đang được tắm gội, nhưng tất cả đều không phải Mạn Triết Hàn, không phải con trai của mình. Tim cô giờ đây đau nhói chẳng yên, tâm trạng mỗi lúc càng mất bình tĩnh.
"Tiểu Hàn... con ở đâu rồi?"
Thấy Mạn Viên Hân kích động như vậy, nữ y tá liền bước tới dìu lấy cô:
"Chị à, chị bình tĩnh quay về phòng trước đã. Ngay bây giờ tôi sẽ báo lên cấp trên để giải quyết vấn đề này, rồi chị sẽ gặp được con của mình thôi."
"Cô có chắc là sẽ đưa con tôi về cho tôi không?"
"Chúng tôi sẽ làm hết trách nhiệm của mình, chị bình tĩnh chờ kết quả từ phía bệnh viện nha!"
Tình thế đã như vậy, Mạn Viên Hân có thể làm gì khác hơn đây? Nếu cô làm ầm ĩ lên thì chỉ khiến mọi người càng thêm rối ren, biết vậy nên chỉ đành nén nước mắt, dằn xuống nỗi lo để nữ y tá dìu trở về phòng.
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, cầm chặt chiếc khăn tay thường dùng cho Mạn Triết Hàn, ánh mắt đau khổ, lo âu chưa thể nào ngừng rơi nước mắt.
Ngoài kia, biết bao người cũng đang nhốn nháo đi tìm thông tin của đứa trẻ ấy. Vương Kỳ An sau khi biết tin cũng lập tức gọi điện cho Vương Chính Phàm biết chuyện, sau đó cô xin phép Viện trưởng để được lên phòng giám sát nhờ nhân viên kỹ thuật cho xem lại đoạn camera quay lại trong phòng của Mạn Viên Hân trước đó, nhưng tiếc là lại chẳng đổi được một chút hi vọng nào, vì đến khung giờ xảy ra mọi chuyện thì tất cả các camera trong bệnh viện đều bị mất kết nối với máy chủ.
Vương Kỳ An thất vọng não nề đứng trước màn hình chỉ là một màu đen trước mắt, mãi đến một lúc sau mới lấy lại tâm trạng rồi rời đi. Cô lại chạy đi dò hỏi thông tin từ những đồng nghiệp của mình trong bệnh viện, nhưng mọi sự dường như đều không có bất cứ một hồi đáp khả quan nào.
Rốt cuộc người bí ẩn đó là ai? Tại sao lại nhắm đến một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới vài ngày tuổi cơ chứ?
Có nghĩ thế nào thì Vương Kỳ An cũng chẳng có được câu trả lời. Cô lững thững bước về căn phòng, nơi có một người mẹ đáng thương đang mòn mỏi chờ tin con. Giờ cô biết phải nói làm sao để Mạn Viên Hân không kích động đây?
Bàn tay cô gái do dự trước vị trí tay nắm cửa mãi một lúc cũng nặng nề vặn sang một bên, mở khóa. Vương Kỳ An nặng nhọc bước vào trong. Đến lúc nhìn thấy Mạn Viên Hân, bên cạnh cô là Vương Chính Phàm đang động viên cô ấy thì Kỳ An đã không thể dũng cảm bước tiếp nữa.
Nhưng khi thấy Vương Kỳ An thì Mạn Viên Hân liền bước xuống giường, mặc cho vết khâu dưới hạ thân đau nhức. Cô bước vội về phía cô gái ấy, khẩn trương thăm hỏi:
"Tiểu Hàn của chị đâu rồi em?"