Sáng sớm hôm nay thời tiết rất đẹp, có nắng vàng ấm áp, chim ca bay lượn, cây cối xum xuê...
Oa, trời đẹp quá đi!
Tô Vĩ ngồi trên ghế, nhìn Tưởng Tuyết Hy bộ dáng giống như người vừa bị thả khỏi tù túng, không ngừng cảm thán trời đất, vui như thể được sống lại.
Có cần thiết phải thế không?
"Cô lại hành lão Thái cả đêm qua chứ gì?"
Tưởng Tuyết Hy cầm cốc sữa nóng, liếc cậu ta vài cái, sau đó vui vẻ ngồi xuống bên cạnh. Trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của ai đó, mặt mày đen đến nỗi vắt được ra mực, đưa cô một chiếc túi đen toàn là băng vệ sinh, sau đó phải ôm một bụng tức sang phòng khác ngủ.
Nhị gia à, thiệt thòi cho anh rồi!
"Cậu cũng là người của tổ chức Gabri đúng không?" Mắt cô nhìn màn hình ti vi vô cùng chăm chú, nhưng tâm tư lại dồn hết vào tai phải, vô cùng mong đợi.
Anh càng che giấu, cô càng phải tìm ra.
"Sao cô biết?"
"Hôm qua cậu nói Thái Từ Nghiêm là người của tổ chức." Hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm cậu ta. "Cho nên, cậu cũng vậy."
Tô Vĩ không nói, coi như ngấm ngầm thừa nhận.
Thái Từ Nghiêm, sao cậu nhẫn tâm bỏ tôi lại với người phụ nữ oái ăm này chứ?
"Tổ chức bây giờ còn đào tạo điệp viên không?"
Tô Vĩ trợn trừng. "Đừng nói cô cũng muốn gia nhập đấy nhé?"
Ánh mắt Tưởng Tuyết Hy đầy nguy hiểm. "Nếu không muốn thì sao, mà nếu muốn thì sao?"
Tô Vĩ nhếch môi, có chút khinh thường. "Cô nghĩ một nơi như tổ chức Gabri sẽ tùy tiện để người ngoài ra ra vào vào sao?"
Đáy lòng Tưởng Tuyết Hy trùng xuống, thật sự khó như vậy ư?
"Không có đặt cách à?"
"Đương nhiên có." Tô Vĩ thật sự không muốn cùng cô gái này trò chuyện nữa, còn ngồi thêm, chỉ e cái gì cũng bị moi móc hết. "Chính là Thái Từ Nghiêm..."
Chống nạng kẹp vào nách, chân co chân duỗi, dồn lực nhảy một bước. "Cậu ấy chắc chắn không đồng ý đâu."
Tưởng Tuyết Hy cong môi, như nghĩ ra điều gì đó.
...
"Đối với khu đất phía Nam khu Chung Nguyên, chúng ta có thể sử dụng triệt để các biện pháp can thiệp, ví dụ như mua nhà, sang nhượng đất, mở địa điểm kinh doanh. Nếu thành công, chắc chắn nó sẽ trở thành đệm lót để chúng ta mở rộng quy mô, thâu tóm toàn bộ nền kinh tế trong phạm vi hẹp đó." Người đàn ông ngập ngừng, lát sau cố ý kéo môi cười, hướng ánh mắt về phía ghế tổng giám đốc ở chính giữa, tự tin nói. "Thái tổng, ý anh như thế nào?"
Thái Từ Nghiêm gõ ngón tay cộc cộc trên bàn, ánh mắt theo dõi mô hình khu Chung Nguyên trước mặt giờ đã hạ xuống. "Thâu tóm kinh tế? Ông đã nghĩ đến việc thực thi thế nào chưa? Hay chỉ mới vạch sẵn, nhờ đom đóm soi đèn trong sương mù mà đi?"
Anh ngừng một lát, lãnh đạm tiếp lời. "Dãy nhà cũ ở đường Nam Trấn, rồi cả những nhà hàng, trung tâm thương mại lâu năm ở đó, ông định giải quyết thế nào?"
Dù chỉ là những lời cân nhắc được vạch trần một cách tận tâm, giống như lời nhắc nhở, nhưng khi nói ra từ miệng anh lại khiến Phó Lưu lạnh toát sống lưng, nhất lời nghẹn đứng.
Kế hoạch phá dỡ những ngôi nhà cũ ọp ẹp và đưa chủ nhà tiền mặt và mua nhà mới giúp xóa bỏ vài căn nhà còn tồn đọng ở các trấn nhỏ, sẽ chỉ mất khoảng mười tháng để dọn sạch tất cả với mức doanh số hiện đại. Cứ như vậy, yên ổn mà làm, phải nói là một biện pháp an toàn và hiệu quả.
Có điều, cái gì cũng có mặt trái của nó.
Chính sự yên tĩnh này lại tạo ra lo lắng khác. Khi các công ty bất động sản trúng thầu ở những thành phố lớn, họ phải định giá trong phạm vi hẹp do chính phủ quy định. Hậu quả tổn hại là những căn nhà mới có thể rẻ hơn một phần ba so với những căn nhà cũ trong khu vực.
Phó Lưu có thể đã nghĩ đến điều này, nhưng ông ta lại không có biện pháp cụ thể, vậy nên ý kiến chỉ là lời nói gió bay, không thể áp dụng.
Thái Từ Nghiêm gập tài liệu, sau khi phẩy tay ý muốn kết thúc cuộc họp, các bộ phận lần lượt nộp báo cáo hàng tháng, tâm trạng nặng nề rời đi. Phó Lưu là người rời đi cuối cùng, sau khi đặt báo cáo lên bàn, đối diện Thái Từ Nghiêm, miệng muốn nói gì lại thôi.
Còn Thái Từ Nghiêm, anh đang cúi đầu nhìn khung chat trong tay, thoạt nhìn giống như không để ý đến Phó Lưu, thực chất trong lòng sớm đã mường tượng biểu cảm của ông ta diễn ra thế nào.
Ông ta là người có tham vọng, có chủ ý, có chính kiến, nhưng làm việc còn hấp tấp, không nghĩ trước sau. Thái Từ Nghiêm hiểu điều này, vì thế rất tôn trọng ông ta.
[A Nghiêm, có đang nhớ em không?]
[A Nghiêm, có muốn em ngay lúc này, xuất hiện trước mắt anh không?]
Người đàn ông ngồi bất động trên ghế, ánh mắt ẩn hiện ý cười, mọi căng thẳng trong lòng giờ đã tan biến hết.
"Cô à, lấy hết chỗ này chứ ạ?"
Nhân viên bán hàng sau khi thu dọn một lượt, lịch sự tiến lên hỏi ý.
"Lấy hết. Còn nữa, đưa tôi một cái, tôi muốn thử."
Tưởng Tuyết Hy cầm hai thứ đồ vào phòng thay, xong xuôi ngồi trước gương, giơ máy ảnh lên cao.
Mà lúc này, Thái Từ Nghiêm ngồi trước màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng, khẽ mỉm cười.
[Nhị gia, anh đoán thử xem, hôm nay em mặc áo ngực màu gì?]
Ảnh gửi kèm là tấm hình cô gái ngồi gọn trên ghế, hai chân co lên trước, chiếc váy xẻ sâu tạo ra thành một cảnh xuân e ấp, còn thấp thoáng thấy được rãnh ngực đầy quyến rũ.
Lúc này anh mới chậm rãi gõ chữ, tin nhắn rất nhanh được gửi đi.
[Không mặc.]
Cô không mặc áo lót, chỉ có miếng dán ngực, màu nude.
Câu trả lời chỉ vỏn vẹn hai chữ, cộc lốc, không có cảm thán, cô còn thử tưởng tượng cảnh anh trả lời câu này trong tình trạng thế nào, biểu cảm ra sao, trong lòng đang nghĩ gì...
Tưởng Tuyết Hy đọc xong, vô thức cười lớn.
Lão cáo già!
...
Khi Tưởng Tuyết Hy đến văn phòng của Thái Từ Nghiêm, thật không ngờ Tưởng Vân cũng ở đó.
Cánh cửa vừa mở, Thái Từ Nghiêm và Tưởng Vân ngồi trên bàn trà, người đàn ông mặt không cảm xúc, người phụ nữ thì vô cùng nhiệt tình bưng trà rót nước, còn tận tâm hỏi han.
Tưởng Tuyết Hy đi vào.
"Chị Tưởng, thật may quá, mẹ dặn em làm bánh đem lên cho hai người ăn, đúng là không uổng phí rồi!" Thái độ này trước nay Tưởng Vân luôn duy trì, dù trong lòng có bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu tức giận, cũng sẵn sàng vì chữ "danh" mà hạ giọng ứng biến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!