"Em gái, lâu ngày không gặp...không định chào hỏi nhau một chút sao?"
Tưởng Tuyết Hy nhìn bộ dáng lôi thôi của Tưởng Vân, bật cười.
Tưởng Vân không dám quay đầu lại, nhanh chóng trở về phòng. Sầm Loan kiêu ngạo ngồi trên ghế sô pha mềm mại, khinh miệt lên tiếng.
"Cô còn quay về đây làm gì?"
"Mẹ à, con về chẳng lẽ mẹ không vui sao?"
Động tác cầm tách trà của Sầm Loan khựng lại, bà đánh mắt nhìn lên, Tưởng Tuyết Hy đang chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn bà, lại còn cười cực kỳ dịu dàng.
Vẫn biết Tưởng Tuyết Hy là người không dễ đối phó, chỉ riêng việc nhìn chăm chăm bà như thể nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương đã khiến bà khí huyết không thông. Nhưng đó đều là những gì cô trực tiếp thể hiện ra mặt, ít ra bà còn biết trong tâm cô đang nghĩ gì. Bây giờ lại khác, nụ cười ngoan ngoãn kia của Tưởng Tuyết Hy lại trở nên khó đoán, chỉ là một nụ cười của một cô nhóc hơn hai chục tuổi...Sầm Loan vậy mà lại cảm giác toàn thân lạnh toát.
"Cô...không giống trước kia..."
Tưởng Tuyết Hy trước kia là người dễ đoán dễ tiêu khiển, chỉ cần một cái hắng giọng của bà cũng khiến cô buồn vui đều thể hiện hết ra mặt, còn bây giờ...
"Sao vậy ạ? Con béo lên hay gầy đi thế ạ?" Tưởng Tuyết Hy mỉm cười, đôi mắt trong veo đen lay láy nhìn bà, còn thật tâm hơn cả lúc Tưởng Vân làm nũng.
Toàn thân Sầm Loan sững sờ, Tưởng Tuyết Hy...từ bao giờ lại biết cách che giấu cảm xúc như vậy? Thời gian ba năm đó sao? Dẫu biết thời gian có thể làm thay đổi con người, nhưng cùng lắm cũng chỉ là tính cách...còn Tưởng Tuyết Hy, ngay cả cách nói chuyện cũng như thể biến thành người khác vậy.
"Hay là...xinh đẹp hơn ạ?"
"Cô..."
"Con nghe ạ?"
Sầm Loan gay gắt lườm cô, đoạn chỉ tay với người làm mà căn dặn.
"Sắp xếp cho Tuyết Hy một phòng trống trên tầng ba."
"Vâng thưa bà chủ..."
"Không được!"
Tưởng Tuyết Hy đột nhiên ngắt lời, nhìn thẳng mặt Sầm Loan mà nói, ngữ khí không một chút kiêng dè.
"Con muốn dùng phòng cũ trước kia, phòng ở ngay cạnh Tưởng Vân ấy ạ."
Lời này của cô khiến Sầm Loan phút chốc nín thinh.
"Mẹ à, không lẽ phòng con không dùng được nữa sao?"
Người làm đứng bên vô cùng khó xử, cuối cùng đành cầu cứu Sầm Loan.
"Làm theo đi!"
"Vâng."
"Cảm ơn mẹ!" Tưởng Tuyết Hy mỉm cười hài lòng, lập tức theo sau người làm lên tầng hai.
Bàn tay Sầm Loan đã co lại thành quyền, bà nhìn theo bóng lưng cô đang khuất dần, hai hàm răng va đập vào nhau không ngừng.
Tưởng Tuyết Hy, hôm nay dám chống lại bà!
"Mẹ, nó mặc cả với mẹ như vậy mà mẹ cũng đồng ý? Như vậy là nó sẽ sống ở đây lâu dài sao? Mẹ à, tuyệt đối đừng để chuyện này xảy ra..."
Tưởng Vân khó chịu ôm lấy cánh tay bà, bộ dáng không cam tâm.
"Tiểu Vân, cẩn thận lời con nói. Những lời này về sau kín tiếng một chút, đừng để ba con biết càng không được để ông nội nghe thấy, biết chưa?"
Tưởng Vân mắt ngấn lệ nhìn bà, mím môi đồng ý.
Sầm Loan quay sang vuốt ve con gái, trên môi lại treo nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Nó là chị con, muốn nó không gây phiền phức cho chúng ta thì con phải nhịn, nếu có thể thì chiều theo nó. Như vậy chúng ta mới không bị thiệt..."
"...Thôi, lên phòng sửa soạn đi, tối nay nhị thiếu gia họ Thái sẽ đến dùng cơm..."
Tưởng Vân nghe đến đây thì ngay lập tức vui vẻ, đôi mắt lấp lánh khi nghe tin này. Cô vẫn luôn đợi ngày này rất lâu, cuối cùng cũng đến.
"Thật sao ạ? Thái tổng của Thái Cực Quang sẽ đến nhà chúng ta sao?"
"Ừ, sáng nay trong thư phòng mẹ nghe ba con nói vậy, hình như là bàn chút công việc, mau đi chuẩn bị đi..."
Tưởng Vân hạnh phúc ôm lấy Sầm Loan, không nói thêm vài câu mà ngay lập tức về phòng.
Mặt khác, Tưởng Tuyết Hy lại đang bực tức trong chính phòng ngủ của mình.
"Tại sao lại đổi giường của tôi đi?"
"Cô Tưởng, lúc trước bà chủ nghĩ cô sẽ không về nên đã cho người chuyển xuống nhà kho rồi..."
Tưởng Tuyết Hy hậm hừ, kéo ghế từ bàn trang điểm ra ngồi, hất cằm về phía vốn dĩ đặt giường của cô ở đó.
"Vậy thì phiền cô giúp tôi mua một chiếc giường khác, vả lại dọn dẹp hết đồ trong này đi. Thay thành màu trắng hết."
"...Vâng..."
"Khoan đã!"
Người làm đột nhiên bị Tưởng Tuyết Hy gọi giật lại.
"Nhớ là giường King size nhé!"
"...Vâng, cô Tưởng..."
Tưởng Tuyết Hy thỏa mãn gật gù, lại nhìn vật dụng trong phòng một lượt, sau đó thì chán ghét bĩu môi.
Sao lúc trước cô có thể dùng đồ màu hồng nhỉ? Sến chết đi được!
[...]
Thái Từ Nghiêm vừa từ phòng họp đi ra liền bị đối tác mời đi dùng bữa, vừa lúc trợ lý Quách đi đến. Anh ta thì thầm vào tai Thái Từ Nghiêm vài câu gì đó. Bữa cơm trưa với khách hàng ngay lập tức bị từ chối.
Thái Từ Nghiêm đi đến bàn làm việc, lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Nói đi!"
Trợ lý Quách lật giở sổ sách trong tay, rõng rạc nói.
"Tưởng Tuyết Hy, hai mươi hai tuổi, sinh viên tốt nghiệp trường đại học Durham ở Anh..."
"Tiếp đi!" Thái Từ Nghiêm hỏi lại, trợ lý Quách có phần bối rối.
"Thái tổng, thật sự chỉ có nhiêu đây thôi..."
"Về xuất thân thì sao?"
Trợ lý Quách nhìn tổng thể một lượt, ba dòng ngắn tũn, không hơn không kém.
"...Trong này không có..."
Thái Từ Nghiêm cụp mi mắt, như suy nghĩ gì đó. Trợ lý Quách yên lặng một hồi, lát sau mới nhớ ra chuyện quan trọng.
"Phải rồi Thái tổng, tối nay anh có lẽ sẽ phải đến Tưởng gia làm khách một buổi."
Thái Từ Nghiêm ngả người ra sau, đuôi mắt hơi nhếch lên, thắc mắc hiện rõ ra mặt.
"Ông cụ sắp xếp?"
"Vâng, Thái lão gia đã hẹn trước từ sáng nay rồi."
[...]
Tưởng Tuyết Hy vẫy tay với Ngô Hàm ở cổng biệt thự Tưởng gia, trước khi rời đi còn không quên quay lại hỏi.
"Anh trai hôm nọ còn đến tìm cậu không?"
Ngô Hàm nghiêng người, vẫn chưa hiểu ý hỏi của cô lắm.
"Anh trai nào cơ?"
"Cái người ép tôi vào tường ấy."
Ngô Hàm cười cười, khẽ lắc đầu.
"À, anh ấy không đến."
"Ohh..." Tưởng Tuyết Hy vuốt cằm. Chẳng nhẽ anh ta không đến đàm phán tiếp sao?
Thế thì duyên phận của cô và "anh trai" đó cũng ngắn ngủi quá đi!
Nhìn bộ dáng tiếc nuối của Tưởng Tuyết Hy, Ngô Hàm thắc mắc hỏi.
"Chị muốn gặp anh ta vậy à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!