"Anh làm gì vậy?"
"Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?" Thái Từ Nghiêm nhếch môi, không nhanh không chậm nhả từng chữ.
Tưởng Tuyết Hy nhất thời câm nín, nhưng bàn tay người đàn ông vẫn tiếp tục, cô quay đầu một cái, ngay lập tức để áo đụng vào vết thương, đau điếng người.
"Mẹ kiếp!"
Chỉ là bị rơi trúng lưng thôi, tại sao lại rách da nghiêm trọng đến vậy chứ?
Phía giường cạnh hông Tưởng Tuyết Hy ngồi bị lún xuống, người đàn ông vạch áo ra, không khỏi nhíu mày.
Vết rách da ngay giữa lưng khoảng chừng một bàn tay người trưởng thành, vết máu vừa khô một ít lại bị cô đụng nên rách thêm, vết thương cũ chồng vết thương mới, vô cùng khó coi.
Vết thương đẫm máu trên nền da trắng nõn, giống như đóa hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng.
Suy cho cùng cũng là một cô gái liễu yếu đào tơ, sức trói gà không chặt, nhìn vào còn có thể không đau lòng sao?
"Vụ cháy có thể do nổ bình gas, thiệt hại không ít. Vụ này cũng khá lớn đấy." Thái Từ Nghiêm vừa thoa tuýp mỡ vừa nói, thanh âm có phần trào phúng.
Nổ bình gas?
"Một khu nhà hai tầng rộng như vậy mà cháy gần hết, cũng không phải là nhà dân, hơn nữa ngoài tôi ra vẫn còn con trai của bà Hứa cũng ở đó luyện đàn. Thật sự chỉ là một sự cố sao?"
Thái Từ Nghiêm bật cười. Cô nhóc này khá nhạy cảm.
"Ừ, có thể nhắm vào cô, có thể nhắm vào gia đình bà Hứa." Người đàn ông thoa thuốc xong, tiếp tục dùng băng cố định lại, vô cùng cẩn thận.
"Anh đoán xem khả năng vào ai cao hơn?" Tưởng Tuyết Hy xoay đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh chớp chớp.
"Cô thì có ai thù chứ?"
"..."
Người ta cũng dễ bắt nạt lắm được không hả?
...
Vì bị thương ở lưng nên vận động mạnh khá khó khăn, hơn nữa còn chưa lành, nên thời gian này Tưởng Tuyết Hy ở lại bệnh viện dưỡng thương, vô cùng nhàn rỗi.
Trầm Yên biết tin nhưng không thể đến thăm cô được, bản thân cũng phải chạy ra chạy vào từ Bắc Kinh đến Hàng Châu làm thủ tục thi cho Tưởng Tuyết Hy vô cùng vất vả, chỉ có thể ngày ngày gọi điện nhắc nhở cô ăn uống nghỉ ngơi cho tốt.
Ngô Giao Nghi cũng biết chuyện, nói là vài ngày nữa có thể đến Hàng Châu, khi nghe tin Tưởng Tuyết Hy gặp nạn, Ngô Giao Nghi chẳng khác nào cá bị đưa lên thớt.
"Tôi biết ngay mà, xa rời bàn tay tôi không lâu mà bà đã thành ra như vậy rồi. Ông đây xót lắm có biết chưa hả?"
"Ngô Giao Nghi là số một!"
"Rồi, rồi, tôi phải đi đây. Ngày mai gặp lại!"
Tưởng Tuyết Hy cúp máy, nhìn ra cửa sổ rất lâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
"Tuyết Hy!"
Cô quay đầu, quần áo thể thao màu xám xen kẽ trắng, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực, gương mặt tươi cười bước đến gần giường bệnh cô.
"Phong thiếu, anh không thể đổi một loại hoa nào khác sao?"
Phong Dạ nét cười cứng ngắc, nhìn bó hoa trong tay rồi lại nhìn Tưởng Tuyết Hy, ngượng ngùng lên tiếng.
"Em không thích hoa hồng sao?"
"Cái gì cũng vậy, nhìn nhiều thành chán." Tưởng Tuyết Hy đưa tay chống cằm, nhìn trên dưới Phong Dạ một lượt.
Bó hoa được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, Phong Dạ kéo một chiếc ghế ngồi xuống gần đó, cơ mặt thả lỏng.
"Được, lần sau tôi sẽ mang cho em một loại hoa khác." Anh ta ngước lên nhìn cô, vẻ điển trai và hào phóng khiến bao nhiêu thiếu nữ mê mệt. "Như em muốn."
Tưởng Tuyết Hy nhếch môi cười, với tay xoa xoa quả táo gần đó rồi đưa lên miệng cắn, nhai rồm rộp.
"Phong thiếu lại có chuyện gì đây?"
Phong Dạ nhíu mày, nhìn bộ dáng ngồi như không ngồi của cô, bất giác bật cười.
Sao anh lại đi yêu phải cô gái nam không ra nam, nữ không ra nữ này chứ?
"Tôi chỉ muốn đến chăm sóc em."
"Không cần." Tưởng Tuyết Hy ngay lập tức từ chối. "Tôi hiện tại rất khỏe mạnh, chuyện gì cũng tự làm được, không phiền anh chăm sóc."
Phong Dạ đột nhiên đứng dậy, vươn tay vén lọn tóc mai trên trán cô sang một bên, cười ôn nhu.
"Không sao, là tôi tự nguyện."
"Cá lội dưới nước, chim bay trên trời. Anh cần gì phải tự thôi miên bản thân như vậy?"
Phong Dạ nghe lời này của cô, không nói mà chỉ mỉm cười.
Đúng thế, tự nhiên trời nắng, tự nhiên trời mưa... Tự nhiên tôi lại thích em như vậy!
Cốc... cốc...
Tưởng Tuyết Hy nhìn theo tiếng động, vest đen tím lịm sìm sim.
Ha, người này cô không quen biết.
Ngược lại Phong Dạ lại nhận ra người quen, đứng lên đứng chắn trước giường cô, có ý ngăn người đàn ông kia.
"Phong thiếu, tôi có chuyện muốn nói với cô gái này. Phiền anh tránh mặt một chút, được chứ?" Triệu Chấn Đông cười cười nói nói, không nhịn được mà lén nhìn phía sau Phong Dạ.
Yo, là một mỹ nữ nha!
"Tôi không thích tránh mặt." Phong Dạ vẫn áng binh bất động, giọng điệu không vui.
Triệu Chấn Đông đến gần, vỗ nhẹ vài cái lên vai Phong Dạ. "Phong thiếu cũng biết cô gái này là người của Thái Mễ nhỉ? Theo phép lịch sự tối thiểu, cậu không muốn rời đi là không đúng rồi!"
Tưởng Tuyết Hy nheo mắt xem kịch vui, cố suy nghĩ xem giọng nói quen quen này đã nghe được ở đâu. Kết quả là không có ấn tượng.
Sao cái tên "bông tím" này lại biết cô nhỉ?
Phong Dạ quay lại nhìn cô, miễn cưỡng cười rồi mới rời đi.
Triệu Chấn Đông lại nhếch môi cười thỏa mãn. Tưởng Tuyết Hy lắc lắc cổ chân, nhìn vẻ mặt cười một cách đặc biệt "ma mị" của cậu ta.
Chẳng ăn khớp với bộ vest mà cậu ta mặc chút nào. Ma mị, quyến rũ đâu không thấy... chỉ thấy...
Phụt! Haha!
"Cười cái gì?" Triệu Chấn Đông ngồi lên chiếc ghế mà Phong Dạ ngồi lên khi nãy. Thập phần đào hoa, buông thả.
Cô nàng Tưởng vẫn che miệng nín cười, anh ta thấy vậy lại chau mày nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!