Tôi gầm lên, la hét, đau lòng bế cô ấy lên.
"Trong lòng chị có gì oán giận, tại sao không tìm đến tôi. Anh ta dùng thủ đoạn gì để ép chị rời xa tôi, chị vì sao lại không nói cho tôi...."
Triệu Thái An mạnh mẽ thoát khỏi vệ sĩ, đẩy tôi ngã trên mặt đất.
"Vương Phi Phàm, Mộ Tịch Nhiên là vợ của tao, chuyện của nhà tao không đến lượt người ngoài như mày đến can thiệp. Mày cút đi cho tao!"
Tôi bò dậy, không nói một lời, lập tức cho anh ta một cú đấm vào mặt.
"Triệu Thái An, mày là đồ khốn nạn!"
Tôi không biết Phoebe nhìn tôi như thế nào nữa, tôi bây giờ chẳng khác gì Triệu Thái An, chỉ là hai con chó điên đang cắn nhau mà thôi.
Tịch Nhiên loạng choạng đứng dậy, muốn kéo hai người chúng tôi ra, nhưng mà nắm đắm đâu có mắt, Triệu Thái An tung một cú đấm nó trực tiếp đánh vào mặt Tịch Nhiên. Tôi tức giận nhảy lên người của Triệu Thái An, cưỡi lên người anh ta, tôi nghĩ mình thật sự điên rồi. Tôi nắm lấy cà vạt của anh ta, quấn nó quanh cổ.
Tịch Nhiên nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa cầu xin tôi.
"Phi Phàm, dừng tay lại đi! Đừng làm thế!"
Sắc mặt Triệu Thái An đỏ bừng, cơ thể điên cuồng giãy giụa, tôi tức giận đỏ con mắt, đánh chết cũng không buông tay. Nếu không phải vệ sĩ của Phoebe đến lôi tôi ra, có khả năng tôi thật sự sẽ giết anh ta.
Anh ta bò dậy quỳ trên mặt đất ho khan, Tịch Nhiên cúi người duỗi tay vỗ theo nhịp thở của anh ta. Tôi bình tĩnh lại khi nhìn thấy hành động của Tịch Nhiên, cô ấy đã không còn là Mộ Tịch Nhiên mà tôi biết, cô ấy mang theo sự hèn mọn và lo lắng nhìn chồng của cô ấy, cô ấy đã quên mất chính vết thương trên người. Tôi đờ đẫn quay đầu nhìn Phoebe, vệ sĩ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, cô ấy giống như người qua đường xem kịch hay.
Tôi bật người dậy thở hổn hển định bỏ đi, nhưng mọi người đã mất cảnh giác. Triệu Thái An hoàn toàn mất trí, anh ta xông tới trước mặt tôi, cầm lấy chậu cây gốm sứ trên bàn, đập mạnh vào đầu tôi.
Tôi cảm thấy như đôi chân của mình không tuân theo ý tôi chút nào, máu đỏ tươi chảy dài trên trán, tôi có thể ngửi thấy mùi tanh trong không khí.
Tôi quỳ trên mặt đất, trong phòng tràn đầy tiếng gọi, Tịch Nhiên sợ hãi gọi, còn có Triệu Thái An cười điên cuồng, còn có... Phoebe... cô ấy chạy đến trước mặt tôi mùi hương dễ ngửi hòa cùng mùi máu tanh xộc vào mũi tôi.
Ngửi được mùi hương chỉ thuộc về cô ấy, tôi cảm thấy thoải mái muốn ngủ. Tôi muốn nhìn biểu cảm của Phoebe, không biết cô ấy có hoảng sợ không. Nhưng mà tôi quá mệt, làm sao cũng không thể mở mắt ra được.
"Phoebe, tôi mệt quá."
Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Phoebe.
"Vương Phi Phàm! Đừng ngủ, Vương Phi Phàm, mở mắt ra. Các người đứng thất thần làm gì, mau gọi xe cấp cứu."