Một tin nhắn đã mang ký ức của Sầm Hoan trở lại bữa tiệc sinh nhật của Quan Diệu Chi hơn sáu năm trước.
Nhưng đêm hôm đó, tâm trí cô hoàn toàn bị người đó chiếm giữ, thậm chí cô còn không để ý đến nhân vật số một như Lương Hựu Tây đang chú ý đến mình trong bữa tiệc khiêu vũ, hơn nữa còn đặc biệt có hứng thú với đôi giày dưới chân cô, và vẫn không thể quên nó sau hơn sáu năm.
Sầm Hoan nhớ đến cảnh tượng anh ta trêu đùa mình vào buổi trưa, không hiểu nếu như đã từng gặp cô vậy tại sao còn trêu đùa cô?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, đến tận ba giờ sáng cô mới ngủ được, kết quả lúc tỉnh dậy đã gần bảy giờ.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt chải đầu rồi ra khỏi cửa, lúc đi tới thang máy, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn nhà bên cạnh, nhưng cánh cửa vốn dĩ đang đóng lại đột nhiên di chuyển, một dáng người xuất hiện ngoài cửa, nhìn thấy cô, anh ta cong lông mày , nở một nụ cười quyến rũ.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Sầm.”
Sầm Hoan không ngờ trùng hợp anh ta cũng ra ngoài vào lúc này, cô hoảng loạn tránh ánh mắt, trả lời bừa rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Lương Hựu Tây đóng cửa rồi đi theo phía sau cô.
Trong lúc đứng chờ thang máy, Sầm Hoan không liếc nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình.
Lương Hựu Tây đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt quét qua cô từ trên xuống dưới, đáy mắt hiện lên một tia thưởng thức.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo vest ngắn và thêm một chiếc áo khoác mỏng vừa người. Chiếc quần ống rộng cạp cao tôn lên đường nét của đôi chân thon dài thẳng tắp của cô. Vốn dĩ quần áo có màu trung tính ban đầu kết hợp đã làm nền cho mái tóc xoăn nâu lọn to của cô khiến cho toàn bộ người cô trông cực kỳ có khí chất và cuốn hút.
Nhìn thấy cô cúi đầu tự nghiên cứu ngón chân mình, anh ta khẽ cười nói: “Bác sĩ Sầm, dưới đất có vàng sao?”
Sầm Hoan ngước mắt lên nhìn anh ta, trong lòng nghĩ con người đúng thật là không biết điều, nên nói gì và không nên nói gì.
‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bởi vì là lúc cao điểm đi làm, nên trong thang máy chật kín là người, Sâm Hoan cau mày muốn đợi lượt sau, nhưng vì thời gian không cho phép chỉ có thể chen vào, Lương Hựu Tây ở phía sau cũng vào theo.
Xung quanh tỏa ra vô số loại mùi nước hoa và mùi cơ thể. Sầm Hoan cảm thấy choáng váng đầu óc, cảm giác buồn nôn dâng lên, cô nhanh chóng dùng tay bịt lại mũi.
Tầng mười năm nói cao cũng không phải quá cao, nói thấp cũng không phải quá thấp. Sầm Hoan vừa ra khỏi thang máy đã chạy tới một chiếc thùng rác để nôn.
Nhưng bởi vì chưa ăn bữa sáng, cô nôn khan một hồi cũng không nôn ra thứ gì, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên xanh trắng.
“Súc miệng trước đã.”
Giọng nói ma mị ở bên tai vang lên.
Sầm Hoan ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn thấy Lương Hựu Tây đang đưa cho cô một trai nước trắng.
Cô do dự một hồi rồi cũng nhận lấy.
Hai người ra khỏi chung cư, Sầm Hoan đi bắt xe, Lương Hựu Tây gọi cô lại: “Bác sĩ Sầm, em họ tôi lái xe ở bên kia, có muốn cùng đi không?”
Sầm Hoan nhìn theo phía ngón tay anh ta chỉ thì nhìn thấy một con xe leus màu đen, một bàn tay đang vươn ra ngoài cửa xe vẫn về phía bên này,.
Cô nhìn thấy sắp bị muộn thời gian, chỉ có thể gật đầu.
Lương Triệu Bắc xuống xe giúp cô mở cửa xe, vẻ mặt cười hi hi cùng với vẻ niềm nở có chút quá trớn.
Cô ngồi vào trong, thì thấy Lương Triệu Bắc kéo cửa sau xe ngồi vào, còn tài xế đã đổi thành Lưỡng Hựu Tây.
“Xe là của anh Hựu Tây, tối qua tôi mượn xe của anh ấy đi chơi, hôm nay tiện thể đón anh ấy đi làm, không ngờ lại trùng hợp như vậy, thì ra bác sĩ Sầm lại ở cùng chung cư với anh Hựu Tây.” Lương Triệu Bắc giải thích cho cô, sau đó lại hỏi: “Bác sĩ Sầm, tại sao sắc mặt lại tệ như vậy?”
“Không sao.” Sầm Hoan nhẹ đáp lại một câu, ánh mắt rời sang phía cửa sổ xe.
Lương Hựu Tây trao đổi ánh mắt với em họ của mình qua kính chiếu hậu, ý bảo anh ta im miệng.
Đến bệnh viện, Sầm Hoan sau khi xuống xe lịch sự cảm ơn, Lương Triệu Bắc nhìn thấy bóng cô đã đi xa lẩm bẩm nói: “Anh Hựu Tây, em thấy cô ấy không có cảm giác gì với anh, uổng công anh tốn một khoản tiền lớn mua căn nhà bên cạnh nhà cô ấy, rồi mới sáng sớm đã gọi em dậy chờ sẵn dưới chung cư đợi hai người đi ra. Em thấy
Lương Hựu Tây trợn mắt nhìn anh ta, sau khi xuống xe vứt chìa khóa xe cho anh ta, ý bảo anh tự mình đi đỗ xe.
Nhưng ngày sau đó Sầm Hoan đều phát hiện mỗi sáng cô ra khỏi cửa là xe ‘trùng hợp’ gặp Lương Hựu Tây cũng đi làm, cho dù là sáng hay tối đều không hề có ngoại lệ.
Loại ‘trùng hợp’ khiến cô không thể không nghi ngờ động cơ của anh ta.
Cô không phải đồ ngốc, ở phương diện tình cảm lại cực kỳ nhạy bén.
Tuy rằng Lương Hựu Tây không hề chưa từng nói với cô những câu ám chỉ hay rõ ràng, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh ta có ý với cô.
Chỉ là cô không hiểu, rốt cuộc anh ta thích cô ở điểm nào.
Cho dù là anh ta có từng gặp cô ở bữa tiệu sinh nhật của Quan Diệu Nhi sáu năm trước, cũng không nên chỉ dựa vào một phần của duyên phận để mà nảy sinh tình cảm nam nữ với cô?
“Bác sĩ Sầm, tôi nghe nói cô đang có qua lại với bác sĩ Lương khoa não?”
Trong lúc đang suy nghĩ , bên tai đột nhiên có giọng hỏi.
Cô ngước mắt lên nhìn Tiểu Mạnh với vẻ mặt tò mò, đang định hỏi cô ấy là nghe ai nói, nhưng còn chưa mở miệng, lại nghe y ta nói một cách thần bí: “Tiểu Mạnh cô không biết gì sao? Bác sĩ Sầm và bác sĩ Lương không phải đang qua lại, nghe nói là đã ở cùng nhau rồi.”
Câu nói này khiến cho Sầm Hoan kinh ngạc đến một lúc sau với hoàn hồn.
Cô không biết rằng sức mạnh của tin đồn lại khủng khiếp như vậy, cô lại hoàn toàn không phát giác được việc tin đồn đồn cô có quan hệ với Lương Hựu Tây như là một nam một nữ sống chung với nhau.
“Bác sĩ Sầm, sự hết hợp của cô và bác sĩ Lương thật sự đã làm tổn thương trái tim của toàn bộ những chàng trai cô gái chưa kết hôn trong bệnh viện, đặc biệt là tôi, tôi đã thầm mến bác sĩ Lương từ lâu rồi, tin các người qua lại một khi được truyền ra, trái tim tôi đã vỡ thành nhiều mảnh.” Tiểu Mạnh đau lòng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!