Chuyện về nước lại vì công việc bận bịu kéo dài mà bị hoãn lại đến tận nửa tháng, mãi cho đến khi nghe tin dữ bố bị tai nạn xe đến mức hôn mê, Sầm Hoan mới không thể nào một lần nữa không đối mặt với vấn đề này.
"Tần Qua, tôi phải trở về, không thể tiếp tục do dự được nữa."
Buổi tối Tần Qua vừa tan tầm trở về, còn đang đứng ở cửa đã nghe Sầm Hoan nói.
Anh ta không đến chỗ cô ngay lập tức, mà đến phòng bếp lấy cho mình một cốc nước rồi mới đi ra, liếc mắt qua khuôn mặt rối rắm của cô bé đang cọ trán vào ghế sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé.
"Ngủ rồi à?"
Sầm Hoan biết anh ta muốn hỏi cô bé, gật gật đầu.
"Có đói bụng không? Trong tủ lạnh có đồ ăn, để tôi hâm nóng lên giúp cậu." Cô nói.
Tần Qua lắc đầu, từ từ nhắm hai mắt ngả đầu xuống.
Sầm Hoan chỉ cảm thấy đầu vai trĩu xuống, mùi hoa quả quen thuộc xộc mạnh mẽ vào khoang mũi.
Ở cùng với Tần Qua gần một năm nay mới phá hiện anh ta chưa bao giờ hút thuốc, lại thích mấy đồ vật có mùi hoa quả, chính là kẹo với nước hoa. Cho nên trên người luôn có mùi hoa quả, tươi mát mà dễ ngửi.
"Cậu muốn mang Chanh Chanh trở về?" Tần Qua hỏi cô.
Sầm Hoan chờ vài giây, lắc đầu, "Cơ thể mẹ tôi vốn dĩ không tốt, hơn nữa bây giờ bố tôi còn đang hôn mê, chuyện Chanh Chanh tôi biết nói ra miệng thế nào bây giờ." Chính là sợ mẹ cô sẽ kinh hãi bởi hành vi tuyệt vời của cô khi biết biết cô mang một đứa con gái ba tuổi quay về.
"Thế thì sao?" Tần Qua mở mắt nhìn về phía cô, ánh mắt có chút sắc bén.
"Tôi… Muốn để cậu tạm thời giúp tôi chăm sóc Chanh Chanh một khoảng thời gian, chờ cho chuyện trong nhà ổn định, tôi sẽ tìm cơ hội để thắng thắn với bọn họ, khi nào bọn họ tha thứ mới mang Chanh Chanh trở về.”
Dễ nhận thấy anh ta đã dự đoán được cô sẽ quyết định như vậy, Tần Qua cũng không thấy có gì là ngoài ý muốn.
Tần Qua nhìn cô, hơi thở nóng rực phảng phất qua hai má cô: "Sầm Hoan, cậu coi tôi là cái gì?"
Sầm Hoan đơ người, đôi mắt đẹp nhìn anh hoang mang, không rõ anh ta hỏi như vậy có phải vì cô để anh làm người trông trẻ cho con gái mình có hơi quá phận hay không.
"Nói đi, đối với cậu mà nói, là cái gì?"
Sầm Hoan nhíu mí, con mắt trầm ngâm nhìn xuống rồi mới hướng lên nhìn anh ta, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: "Người thân." Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Ngoại trừ bố mẹ và con gái tôi thì cậu chính là người thân."
Mấy năm nay Tần Qua chăm sóc và giúp đỡ cô, có thể nói là rất cẩn thận.
Cô thường xuyên hoài niệm, nếu không phải vì Tần Qua, có lẽ cô căn bản không thể chống đỡ nổi, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục học chuyên nghiệp xong rồi vào bệnh viện làm.
Cô coi Tần Qua là chòm sao may mắn của mình, cho rằng đây là người thân của cô.
Tất cả bí mật của cô đều không giữ lại trước mặt anh, đến bây giờ vẫn vậy, ở trước mặt người này cô mới là một Sầm Hoan thoải mái nhất vui vẻ nhất. Bởi vì từ trước đến nay cô đều không cần cố ý ngụy trang cũng như che dấu chính mình.
Địa vị của Tần Qua trong suy nghĩ của cô chính là bạn học kiêm cò nhà, cho tới tận bây giờ khi đi tha hương ở nước ngoài, anh ta và hai mẹ con cô đều sống nương tựa vào nhau như người thân, cô vô cùng cảm kích người này, không lời nào có thể diễn tả được.
"Người thân?" Tần Qua khẽ nhíu mày, như thể có hơi không hài lòng với câu trả lời của cô.
"Tôi cứ nghĩ cậu sẽ nói tôi là trời là đất của cậu, là thần linh của cậu, thế mà lại là người thân?"
Khóe miệng Sầm Hoan hơi nhếch lên, "Trời đất và thần linh đâu phải là người, sao cậu lại mắng chính mình như thế?"
Tần Qua nghiêng qua trừng mắt nhìn cô, kháng nghị cô cố ý bẻ cong ý tứ trong lời nói của mình.
Sầm Hoan vui cười, chậm rãi ngả đầu tựa vào ngực anh ta.
"Anh Tần."
"Ừ?”
"Cảm ơn." Trăm ngàn lời muốn nói vọt tới cổ họng, đến khi nói ra, lại chỉ đơn giản có hai chữ, lại bao hàm toàn bộ sự cảm kích của cô.
Tần Qua hơi hơi nheo mắt, mắt phượng xinh đẹp nhìn mông lung ra phía ngọn đèn ngoài cửa sổ, con mắt lơ đãng xẹt qua một ánh nhìn chua xót, quẩn quanh trong lòng, mãi lâu sau vẫn không xua tan được.
Trên hành lang dài của bệnh viện, Hoắc Tĩnh Văn kinh hãi nhìn cô con gái đang đứng trước mặt mình, giữa lúc hoảng hốt, có loại cảm giác giống như đang đặt mình vào một cơn mơ trong giấc ngủ.
Mẹ vẫn chưa đến 50, tuy nhiên vài năm nay đã khắc sâu dấu vết của năm tháng trên mặt bà, rõ ràng khuôn mặt so với bạn cùng lứa tuổi có vẻ già dặn hơn một chút. Ngay cả ánh mắt của bà, cũng là híp mắt đánh giá tinh tế, hiển nhiên là mấy năm nay thị lực đã giảm xuống vô cùng nhiều.
Nghe thấy con gái gọi mình, Hoắc Tĩnh Văn mới hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, thu hồi ánh mắt đánh giá, nhẹ nhàng thở dài.
Tự nhiên ba năm trước con gái nói mình phải ra nước ngoài, mà cô còn là con gái bảo bối của bà, tất nhiên sẽ cố hết sức để phản đối, cũng tuyên bố thẳng nếu cô vẫn cố tình ra nước ngoài thì sẽ từ mặt đứa con gái này, vậy mà cuối cùng con gái vẫn ra nước ngoài, hơn nữa còn đi tận hơn ba năm.
Trong hơn ba năm này, con gái vẫn thường xuyên gọi điện về, bà vẫn chưa bao giờ tiếp.
Bởi vì trong lòng oán trách cô nhẫn tâm, bảo cô khư khư cố chấp.
Chỉ là rất nhiều đêm tỉnh lại, bà đều chạy vào phòng con gái nhìn tấm ảnh chụp của con ở đầu giường rồi ngẩn người.
Con gái chính là bảo bối quan trọng nhất của bà, trước kia uy hiếp như vậy cũng chỉ vì mong cô sẽ ở lại, vậy mà thế nào lại không nghe lời bà.
Hơn ba năm không gặp, nếu không phải vì khuôn mặt kia, thật sự bà không thể nào xác định được cô gái ăn mặc trưởng thành thời thượng trước mắt chính là đứa con tóc ngắn giả làm con trai đã khiến bà nhọc lòng lo nghĩ.