Xe thể thao màu đen chạy trên đường trong màn đêm, đèn đường bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi ra sau.
Sầm Hoan phát giác chiếc xe đang chạy vào đường cao tốc, cuối cùng cũng hoàn hồn trong sự kinh ngạc.
“Cậu muốn đưa cháu đi đâu?” Cô quay đầu hỏi Hoắc Đình Đông, anh không nói gì mà tập trung lái xe.
Sầm Hoan không có cách với sự im lặng của anh, chỉ đành lấy điện thoại ra định gọi cho Tần Qua, bảo cậu ta không cần đợi cô về, nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin tắt máy rồi.
Liếc nhìn điện thoại đang đặt trong hộp để đồ của Hoắc Đình Đông, Sầm Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định gọi cho Tần Qua, quay mặt buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rõ ràng ban đầu là anh muốn cô cách xa anh, ba năm nay cô luôn cố gắng hết sức khống chế bản thân mình không đi tìm anh, bây giờ tại sao anh lại đột nhiên chủ động xuất hiện trước mặt cô? Hơn nữa còn tự nhiên nổi nóng với cô?
Thực ra giây phút khi anh xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô vui mừng hơn ai hết.
Ba năm chưa từng gặp nhau, có trời mới biết thực ra Sầm Hoan nhớ anh đến thế nào. Trong hơn một nghìn ngày đêm này, cô càng muốn ép buộc bản thân quên đi tình cảm đối với anh, thì lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Lúc đó nếu không phải có Tần Qua ở đó, cô nghĩ cô đã không nhịn được mà nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh rồi.
Nhưng những câu nói đó của anh lại khiến cô lạnh thấu tim gan.
Cái gì mà cuộc sống riêng tư hỗn loạn quen bạn trai khắp nơi, anh có biết ba năm nay cô mệt mỏi biết bao nhiêu không?
Sợ mẹ nhìn thấy manh mối, lần nào Sầm Hoan về nhà cũng buộc bản thân phải nở nụ cười, sau đó dứt khoát ít về nhà hơn, để tránh cô không cẩn thận để lộ dấu vết. Còn ở trước mặt bạn bè, cô vẫn là dáng vẻ cẩu thả không tim không phổi, nhưng có ai biết được nỗi khổ trong lòng cô đây?
Tình cảm của cô vừa mới bắt đầu manh nha đã bị phá huỷ, mà tình cảm trái với lẽ thường này cô lại không thể nói với ai, trong lòng có đau khổ có khó chịu như thế nào cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng, tự mình nhẫn nhịn chịu đựng.
Bất giác vành mắt Sầm Hoan nóng lên, cô nhắm mắt lại, trong tim vô cùng chua xót.
Từ kính chiếu hậu, Hoắc Đình Đông nhìn thấy trán cô dán lên cửa sổ xe không nói lời nào, cũng không biết cô đang nghĩ gì, hay là đang khóc.
Anh nhíu mày, chân càng đạp ga mạnh hơn.
Mà Sầm Hoan lại không hề phát hiện ra, vẫn giữ nguyên thư thế ban đầu.
Cho đến khi cả người cô dựa qua bên anh, Hoắc Đình Đông mới phát hiện cô đã ngủ rồi, lập tức giảm tốc độ xe lại, cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô, rồi lại để đầu cô gối lên chân mình, sửa cho cô một tư thế ngủ thoải mái, anh mới tập trung lái xe về thành phố B.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Sầm Hoan cảm thấy mình được ôm lên giường, cô giật mình một cái, lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì đã chạm vào một đôi mắt đen như mực.
Thấy cô đã tình, Hoắc Đình Đông lập tức đứng thẳng người dậy, lấy đi áo khoác đắp trên người cô.
Sầm Hoan vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, còn tưởng là mình đang nằm mơ, bấm vào lòng bàn tay đến vô cùng đau đớn, ký ức về những việc trước đó mới dần quay lại.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, hoàn cảnh xa lạ khiến cô nhíu mày lại.
“Đây là đâu?” Không phải bọn họ đang ở trên xe sao? Sao tỉnh lại một cái thì cô đã ở trên giường rồi?
“Nhà cậu.” Hoắc Đình Đông lời ít mà ý nhiều, cũng không nhìn cô, đi thẳng ra cửa phòng.
Nhà anh? Nhà tổ của họ Hoắc? Bây giờ bọn họ đang ở thành phố B sao?
Sầm Hoan nghi hoặc bò xuống khỏi giường, cũng không màng mang giày mà đuổi theo ra ngoài. Lúc này cô mới phát hiện nhà trong miệng anh không phải là nhà tổ họ Hoắc, mà là một căn hộ cao cấp hai phòng một phòng khách.
Hoắc Đình Đông đang nấu nước trong phòng bếp, thấy cô đi chân trần bước ra, sắc mặt anh lạnh đi, đi về phía huyền quang, lấy đôi dép của mình từ trên tủ giày ném đến trước mặt cô.
Sầm Hoan thấy sắc mặt anh không tốt lắm, quyết định khoan hãy chọc giận anh, ngoan ngoãn dép mang vào, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi dép to đến quá đáng này, suy nghĩ xem nên mở miệng nói gì.
Hoắc Đình Đông nấu nước xong pha ly cafe cho mình, Sầm Hoan ngửi thấy mùi cafe ngào ngạt, cái bụng đói kẹp lép không chút khách sáo mà lên tiếng kháng nghị, nghe vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Cô hơi lúng túc liếc nhìn Hoắc Đình Đông đang nhìn về phía cô, thấy anh không có động tác gì, vẫn nhàn nhã uống cafe như cũ, trong lòng cô hừ một tiếng, cũng không nói gì, trở về phòng ngủ tìm giày của mình mang vào, lúc đi ra thì ngửi thấy trong không khí ngoại trừ mùi cafe còn có mùi đồ ăn.
Sầm Hoan đứng ở trứng cửa phòng bếp một lúc, nhìn bóng lưng đẹp đẽ của anh, thở dài một hơi.
“Cậu nhỏ, cháu không biết là cháu đã làm gì khiến cậu không vui. Lúc đầu cháu tự chui đầu vào rọ khiến cậu nắm thóp được cháu, sau đó cháu vẫn luôn rất cố gắng không để bản thân mình xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Cháu không biết cháu đã làm đến mức này rồi, cậu còn gì không hài lòng nữa?”
Hoắc Đình Đông giống như không hề nghe thấy, quay lưng về phía cô, không có phản ứng gì.
Sầm Hoan nhếch khóe môi một cách tự giễu: “Nếu cậu đã không muốn nói chuyện với cháu, vậy cháu cũng không còn gì để nói nữa. Cảm ơn cậu đã đưa cháu từ thành phố A về đây, cháu đi trước đây.”
“Về đâu? Về nơi sống chung với người đàn ông kia?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, bước chân của Sầm Hoan dừng lại, ý thức được Hoắc Đình Đông đang nói đến chuyện gì, cô quay đầu lại, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
“Cậu nhỏ, cháu thật sự rất tò mò rốt cuộc tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện của cháu như vậy? Chẳng lẽ lúc đầu cậu từ chối cháu chỉ là giả vờ, thực ra cậu thích cháu, nên mới âm thầm quan tâm đến cháu sao?”
Hoắc Đình Đông quay đầu nhìn qua, gương mặt lạnh nhạt không tỏ vẻ gì.
“Nếu không phải mẹ cháu cứ bảo cậu quan tâm cháu nhiều hơn, cháu nghĩ cậu sẽ rảnh rỗi đi lo chuyện cháu sống chung với ai, hay là quan tâm cuộc sống riêng tư của cháu hỗn loạn như thế nào sao?”
Sắc mặt Sầm Hoan trắng bệch.
Quả nhiên là do cô mơ mộng hão huyền, tưởng rằng ít nhất anh cũng có một chút tình cảm với mình.
Thì ra là vì sự nhờ vả của mẹ cô, nên anh mới quan tâm cô như vậy.
Biết rõ là không thể, không nên ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng cô vẫn không kìm được mà cảm thấy thất vọng, cảm thấy khó chịu.
“Nếu đã miễn cưỡng như vậy, vậy cậu có thể xem lời của mẹ cháu như gió thoảng qua tai, cứ phớt lờ sự tồn tại của cháu là được. Sau này chuyện của cháu không liên quan đến cậu, không phiền cậu phải vì cháu mà nhọc lòng nữa.”
Sầm Hoan kìm nén sự chua xót dâng lên hốc mắt, xoay người đi về phía cửa.
Hoắc Đình Đông trừng mắt nhìn bóng lưng của cô, nghĩ đến sự bướng bỉnh của cô, anh đau đầu day day trán, tắt bếp đang nấu mì rồi bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
Sầm Hoan đã ra đến cửa nhà, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trái tim cô tự nhiên thắt lại, nhưng động tác tay vẫn không hề ngừng lại, tay vừa chạm vào nắm cửa mở ra, một giây sau đã bị một sức lực lớn đóng lại.
“Cháu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn nổi điên cái gì!” Mặt Hoắc Đình Đông tối tăm, không cho cô giãy ra, kéo cánh tay cô vào phòng khách.
Một trận trời đất rung chuyển, Sầm Hoan bị anh ném mạnh lên sofa.