Cổ họng và đôi môi khô khốc, cô cố gắng mở mắt ra, tầm nhìn bắt gặp một mảng trắng xóa đến chói mắt, cô mơ hồ một lúc phát hiện ra trong không khí có mùi thuốc khử trùng dày đặc, cô mới biết là mình đang ở bệnh viện.
Thảo nào đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, toàn thân khó chịu, hóa ra là do cô đã bị bệnh.
Cô khó chịu hít thở, nhắm mắt lại, một giây sau mở ra, quay đầu sang trái, thì một khuôn mặt đẹp trai, tươi sáng và lãnh đạm hiện ra trước mắt cô.
Cậu nhỏ?
Tại sao… anh ta lại ở đây?
Hoắc Đình Đông liếc nhìn đôi môi khô khốc đến mức có hơi nứt nẻ của cô, rót một cốc nước ấm rồi đưa qua.
Sầm Hoan vô cùng khát, rất muốn uống nhưng lực bất tòng tâm, tay cô đau nhức không nhấc nổi nên chỉ có thể giương mắt nhìn, vẻ mặt cầu xin.
Hoắc Đình Đông làm như thể không nhìn thấy dáng vẻ cầu xin trong mắt cô, anh đặt cốc nước xuống xuống, rồi chỉnh nâng cao một đầu giường lên để cô ngồi dậy, sau đó lại lấy ống hút bỏ vào cốc nước rồi lại đưa đến trước mặt cô, còn mình thì bưng cốc nước và để cô tự uống bằng ống hút.
Anh thậm chí còn không muốn chạm vào cô một cái nào nữa sao?
Sầm Hoan cười cay đắng.
Nước ấm tràn vào cổ họng, mặc dù làm dịu cơn khát của cô, nhưng cũng làm vết thương ở trong khoang miệng cô do bị răng của Hoắc Đình Đông đụng rách càng thêm đau nhói.
Nhìn thấy cô đang đau đớn đến mức nhăn nhó, khuôn mặt nhíu lại với nhau, Hoắc Đình Đông chỉ thờ ơ khịt mũi, bày ra vẻ “cho đáng đời”, rồi lại đi tới hạ giường bệnh để cô nằm xuống.
Không khí nặng nề đến ngột ngạt, Sầm Hoan biết nếu cô không lên tiếng, anh sẽ không chủ động bắt chuyện với cô.
Cô có chút bất lực thở dài, nhìn về phía bóng người đang đi đến bên khung cửa sổ rồi dừng lại ở đó, những cảnh tượng tối hôm qua cứ hiện lại trong đầu cô, từng ánh mắt, từng biểu cảm, từng hành động và từng câu nói của anh đều đã quá rõ ràng. Nhưng điều rõ ràng nhất chính là bóng lưng dứt khoát của anh khi rời đi.
Cô nhìn anh, ánh mắt rơi vào chiếc cổ cao gầy của anh, nhớ tới đêm qua cô đã cắn lên đó mấy cái, rõ ràng là lúc đó trên mỗi vết răng đều có máu, nhưng lúc này lại mờ nhạt đến mức khiến người ta không thể nhận ra, cũng không biết anh đã dùng cách gì để che đậy tốt đến như thế.
“Cậu nhỏ.” Sau một hồi im lặng, cuối cùng Sầm Hoan không nhịn được nữa, lên tiếng trước.
Hoắc Đình Đông thỉnh thoảng lại nhìn thời gian có vẻ như đang vội rời đi, nghe thế liền nhìn sang, dùng ánh mắt hỏi cô.
“Cháu... cháu muốn đi vệ sinh...” Nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi cơ thể.
Hoắc Đình Đông nhìn cô, mấy chục giây sau mới nhúc nhích, bước ra khỏi cửa. Một lúc sau mới bước vào, phía sau có thêm một cô y tá trẻ.
“Cô Sầm, cô muốn đi vệ sinh đúng không? Tôi sẽ đỡ cô.”
Khóe miệng Sầm Hoan co giật, có chút oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Đình Đông, cái người lại đang nhìn thời gian.
Dù sao cô còn nhỏ, không thể nhẫn nhịn được, thấy anh nôn nóng muốn đi như vậy, Sầm Hoan không khỏi thốt lên: “Cậu nhỏ, nếu như cậu đã không muốn gặp cháu đến vậy thì cậu cứ đi đi, để tránh nhìn thấy cháu lại làm cậu phiền lòng.”
Hoắc Đình Đông khẽ liếc cô một cái, nhưng vẫn duy trì sự im lặng.
Sầm Hoan tức giận đến mức bật cười, cảm thấy bản thân mình thật buồn – đừng nói là chạm vào cô, hiện tại anh thậm chí còn không muốn nói với cô thêm một câu nào. Từ đầu đến cuối đều chỉ có cô tự mình đa tình mà thôi.
Bất ngờ là khi bước ra khỏi phòng tắm, Hoắc Đình Đông vậy mà vẫn chưa rời đi, thay vào trên tay lại đang cầm một chiếc bánh được đóng gói đẹp mắt.
“Thêm mười phút nữa là sinh nhật của cháu sẽ qua rồi.” Hoắc Đình Đông đưa bánh đến trước mặt cô: “Sinh nhật vui vẻ.”