Hoắc Đình Đông bế Sầm Hoan đi ra khỏi biệt thự ở giữa sườn núi của Quan Diệu Chi, gió đêm thổi đến, người trong ngực bất giác rút vào trong lòng anh hơn, anh liếc thấy cánh tay trắng mịn của cô nổi lên một lớp da gà, bước nhanh hơn về phía vị trí đậu xe.
Chiếc xe thể thao màu đỏ phóng nhanh trên con đường dài vắng vẻ, giống như một đốm pháo hoa nở rộ, tô điểm lên màn đêm vắng lặng.
Sầm Hoan bị gió thổi, lồng ngực cảm thấy khó chịu, nhíu mày nắm lấy cửa xe.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, giảm tốc độ lại, dừng xe ở bên đường.
Xe vừa dừng lại, Sầm Hoan lập tức mở cửa ra, xuống xe ngồi xổm bên đường không ngừng nôn mửa. Nhưng vì cô không có ăn gì cả, nên chỉ nôn khan một trận, không nôn ra được gì cả, ngược lại hốc mắt chứa đầy nước.
Một chai nước đã vặn mở nắp đưa đến trước mặt, cô nhận lấy, uống vài ngụm để rửa đi mùi rượu trong miệng, sau đó nâng mắt, bên cạnh không có một ai, sau lưng vang lên tiếng khởi động xe.
Sầm Hoan kinh ngạc một lúc, vội vàng đứng dậy mở cửa ghế phó lái ngồi vào trong.
Hoắc Đình Đông không nhìn cô, màn đêm sâu thẳm bao trùm lên đường nét gương mặt anh, lúc mờ lúc rõ dưới ánh đèn mờ tối trên trần xe, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng một cách khác thường.
Cho dù Sầm Hoan có choáng váng đi nữa, thì cũng cảm nhận được anh đang tức giận.
Cô bóp trán, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Nhìn thấy xe đã chạy vào nội thành, về phía nhà họ Hoắc, cô đột nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía người đang lạnh mặt, giọng điệu cầu xin, nói: “Cậu nhỏ, có thể không về nhà không?” Giờ này chắc chắn ông ngoại vẫn chưa ngủ, nếu để ông ngoại nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ông không mắng chết cô mới là lạ.
Hoắc Đình Đông không để ý đến cô, vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng lại quay đầu xe ở ngã tư đường.
Sầm Hoan thấy vậy thì thở phào một hơi, gối đầu lên lưng ghế mơ màng ngủ.
Trong căn phòng thoải mái của khách sạn, Hoắc Đình Đông nhìn người đang nửa tỉnh nửa say trên giường, cô một tay nắm chăn, một tay bắt lấy tay anh, vẻ mặt xoắn xuýt muốn ngủ nhưng lại sợ anh đi mắt, trên gương mặt như búp bê viết đầy sự đấu tranh.
“Sầm Hoan, tại sao lại uống rượu?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong trẻo.
Đôi mắt nở khép nửa mở của Sầm Hoan hơi nhúc nhích, không cần nghĩ ngợi đã nói: “Khó chịu.”
“Khó chịu cái gì?”
Sầm Hoan im lặng rất lâu, vào lúc Hoắc Đình Đông tưởng là cô đã ngủ rồi, cô đột nhiên bắt lấy tay anh đặt lên trước ngực cô, mơ màng mở mắt ra, nhìn anh một cách hờn tủi, ánh mắt mang theo sự trách móc: “Ở đây khó chịu, bởi vì cậu và người phụ nữ khác hôn nhau.”
Gương mặt tuấn tú trước giờ vốn lạnh nhạt, lúc này vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ.
“Cậu nhỏ… đã nói là để cháu yêu cậu, cậu đừng để người phụ nữ khác chạm vào cậu… hôn nhầm cũng không được.” Bởi vì càng ngày càng buồn ngủ, bàn tay đang nắm lấy chăn cũng vô thức buông lỏng ra, thế nhưng sức lực nắm lấy tay anh lại chưa từng thả lỏng.
…Cậu nhỏ, để cháu yêu cậu có được không?
Anh tưởng rằng câu nói này chẳng qua là do cô nhất thời nóng đầu nên mới nói ra, nhưng cô lại bởi vì nhìn anh và người phụ nữ khác “thân mật” nên cảm thấy khó chịu, cảm giác này đã vượt qua mức tình thân giữa cậu và cháu rồi.
Sắc mặt Hoắc Đình Đông lạnh đi, quả quyết rút tay ra, xoay người đi một cách kiên quyết.