Dù đã kịp thời nghiêng đầu, nhưng chiếc bình hoa vẫn lướt qua mặt Hoắc Đình Đông, rồi rơi xuống đất.
Tiếng mảnh gốm vỡ vụn vang lên trong không gian yên tĩnh, nghe vô cùng chói tai.
Hai má nóng bừng vì đau, nhưng Hoắc Đình Đông chỉ cau mày vươn tay ra mở cửa mà không nói một lời nào.
Tay anh còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, cánh cửa đã mở ra, hai bóng người mảnh mai xuất hiện ở trướccửa, sau khi nhìn thấy chiếc bình hoa vỡ vụn dưới chân anh, vẻ mặt của họ đều rất kinh ngạc.
“Tĩnh Bắc, đây… đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Thiên nhìn về phía chồng mình đang nằm trên giường bệnh.
Hoắc Tĩnh Bắc nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đang quay lưng về phía anh ta, ánh mắt như muốn nứt ra: “Cậu có biết tại sao tôi lại bài xích mẹ con cậu như vậy không? Bởi vì tôi biết mẹ cậu gả vào nhà họ Hoắc chỉ vì tham tiền của nhà họ Hoắc chúng tôi! Vậy nên tôi đã luôn không thừa nhận hai mẹ con cậu là người của nhà họ Hoắc, tôi thậm chí còn nghi ngờ cậu vốn là một đứa con hoang do mẹ cậu ngoại tình với một người đàn ông bên ngoài sinh ra!”
“Tĩnh Bắc!” Tống Thiến hoảng sợ liếc nhìn sắc mặt đã lập tức tối sầm lại của Hoắc Đình Đông, nhanh chóng chạy đến bên giường, thấp giọng cầu xin: “Anh đừng nói nhảm, bác sĩ nói anh không được tức giận, nếu không nó sẽ có hại cho bệnh tình của anh.”
“Ồ, bọn họ chỉ mong sau anh có thể chết sớm mà thôi. Anh chết rồi, mẹ con bọn họ mới có thể nuốt chửng cả nhà họ Hoắc.
Hoắc Đình Đông nhẫn nhịn nắm chặt tài liệu trong tay, vẫn im lặng đi ra ngoài, đi ngang qua Sầm Hoan đang ngơ ngác đứng đó.
*****
Trên hành lang bệnh viện, Sầm Hoan vụng về lê cái chân đang bị đụng bầm tím của mình, cố gắng đuổi theo người đàn ông phía trước.
Đáng tiếc bước chân của anh quá nhanh, lại thêm chân của cô đang bị thương nên không tới một lúc sau, khoảng cách của hai người đã được kéo ra khá xa.
Thấy bóng người đó càng lúc càng xa, Sầm Hoan trong lòng hoảng loạn, vội vàng gọi: “Cậu nhỏ.”
Hoắc Đình Đông dừng lại, lại nghe thấy phía sau có giọng nói khẩn cầu: “Cậu nhỏ ơi, cậu chờ cháu với.”
Như nhớ ra điều gì đó, anh quay lại, nhìn cô gái phía sau đang chật vật đi về phía mình, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ thầm chịu đựng đau đớn.
Sầm Hoan thấy anh dừng lại và đợi mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, ngay cả cơn đau từ đầu gối truyền đến dường như cũng không còn mạnh mẽ nữa.
Thấy cô đi lại khó khăn, Hoắc Đình Đông quay lại, nhét tài liệu vào tay cô, sau đó cúi người xuống bế cô lên, đi tới cửa thang máy rồi bước vào thang máy.
Sầm Hoan đang cầm túi tài liệu, nhưng ánh mắt lại dán vào khuôn mặt bị va quẹt bị thương ở má phải phía trên đầu mình - mặc dù chỗ bị va quẹt không lớn lắm, không rỉ ra nhiều máu, nhưng khuôn mặt đẹp trai như vậy đột nhiên xuất hiện một vết thương khó coi như vậy sẽ khiến người xem cảm thấy khó chịu.
Nhưng dường như anh lại không hề hay biết.
“Cậu nhỏ, mặt của cậu bị thương rồi.” Cô vẫn không nhịn được lên tiếng: “Có cần đi tìm bạn của cậu để chữa trị vết thương cho cậu không?”
Hoắc Đình Đông rũ mắt xuống nhìn cô, sau đó dời đi, trầm giọng nói: “Không sao.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, tìm thấy xe, đặt Sầm Hoan xuống, anh đi vòng qua ghế lái, mở cửa ngồi vào, anh chưa kịp ngồi yên thì một chiếc khăn giấy mềm mại bất ngờ phủ lên má phải của anh.
“Cậu nhỏ, cậu… cậu đừng giận cậu cả, những lời vừa rồi cậu ấy nói... có lẽ không phải thật lòng đâu...” Sầm Hoan nhẹ nhàng ấn vào vết thương của anh, muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng nhất thời lại nghẹn văn, không thể nghĩ được những lời an ủi khác.
Hoắc Đình Đông nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó trước mặt cô.
Sau khi nổ máy, Sầm Hoan nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói, hỏi: “Chẳng lẽ cháu không nghi ngờ giống với em ấy?”
Cô đảo mắt, nhìn khuôn mặt đã càng thêm lãnh đạm lầm lì trong bóng đêm, bối rối nói: “Nghi ngờ cái gì?”
“Nghi ngờ cậu không phải họ Hoắc.”