Mở mắt, nhìn về phía cậu chủ dọc theo hướng từ vai đến tay, thấy đó là Dịch Nam đeo kính gọng vàng.
"Đình Đông uống say, bọn tôi dọn một phòng cho cậu ấy nằm nghỉ trên lầu rồi. Cô muốn đợi cậu ấy tỉnh dậy hay để tôi đưa cô về nhà họ Hoắc trước?"
Về nhà họ Hoắc? Một mình cô?
Sầm Hoan giật mình, chợt nhớ ra Liễu Như Lam đã nói rõ là cô phải về ăn cơm tối cùng với cậu nhỏ, nhưng cô lại quên béng đi!
Cô lo lắng cau mày, nghĩ nếu bây giờ mà về một mình, không biết phải đối mặt với Liễu Như Lam thế nào.
Cho nên, tốt nhất là cô cứ đợi cậu nhỏ tỉnh dậy rồi về chung, như vậy có chuyện gì thì cậu nhỏ hứng đạn, cho dù Liễu Như Lam có bất mãn với cô đi nữa, cũng sẽ không dám làm khó cô trước mặt cậu nhỏ.
Cô hạ quyết tâm và nhờ Dịch Nam dẫn mình tới phòng Hoắc Đình Đông đang nghỉ.
Lên lầu, Vệ Lăng Phong đã sắp xếp tươm tất cho Hoắc Đình Đông.
“Cái sofa này cũng khá to đấy, lúc đợi Đình Đông có mệt quá thì cứ nằm đó mà nghỉ.” Quan Diệu Chi chỉ vào bộ ghế sofa màu cam nằm cạnh giường.
Sầm Hoan gật đầu.
"Vậy thôi, bọn tôi đi đây, có gì cần thì cứ lấy điện thoại Đình Đông gọi bọn tôi nhé."
Sầm Hoan lần lượt đáp lời, sau khi tiễn mọi người rời đi, cô khóa cửa rồi quay lại ngồi xuống sofa, chưa đầy hai giây lại đứng lên, đi tới bên cửa sổ rồi đẩy cánh cửa kính ra, để làn gió đêm thổi vào làm dịu đi mùi rượu nồng nặc khắp gian phòng.
Đứng trước cửa sổ hóng gió đêm, cô đợi đến khi cảm thấy không còn mùi rượu nồng nặc trong phòng sộc vào mũi nữa, mới xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
"Julie, nước."
Vừa ra khỏi phòng tắm, bên tai đã nghe thấy một giọng nói hơi khàn.
Cô ngạc nhiên, nhận ra đó là của Hoắc Đình Đông, cô vội vàng rót một cốc nước rồi bước đến bên giường.
"Nước nè cậu nhỏ."
Hai tay cô cầm nước, cô gọi Hoắc Hình Đông đang nằm quay lưng lại phía cô, nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy đáp lại.
"Cậu nhỏ?"
Nhưng vì Hoắc Hành Đông quá say nên không hợp tác chút nào, cuối cùng cô đành đỡ anh ngồi dậy, nhưng chỉ tích tắc một giây anh lại nghiêng ngả người sang một bên.
Thấy vậy, Sầm Hoan đành phải ngồi sau đỡ lấy thân anh, rồi bưng nước vòng qua đầu đưa cho anh.
Hoắc Hành Đông thực sự rất khát, anh nhanh chóng uống cạn cốc nước trong nháy mắt.
Sầm Hoan đặt cốc nước xuống, di chuyển cơ thể định chui ra rồi để anh nằm xuống, không ngờ Hoắc Đình Đông lại đột ngột quay người lại khiến cô giật mình, chưa kịp nhích người ra thì đã bị đè chặt.
Cô hoảng hốt, nhanh chóng phản ứng lại, vùng vẫy đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra.
Không biết có phải hành động giãy giụa của cô đã khiến Hoắc Hành Đông khó chịu không, anh đột nhiên mở mắt ra, hai vệt sáng lạnh đầy sự phẫn nộ bật ra từ đôi mắt đen như màn đêm.
Cô trợn tròn mắt, không sao thở được, cảnh tượng đột ngột khiến cô sửng sốt vô cùng.