Đến hơn ba giờ chiều, Lương Hựu Tây mới tỉnh lại.
Bên cạnh yên ắng, không có một chút tiếng động.
Anh ta xoa xoa cái trán đau nhức, ngồi dậy, phát hiện mình ngủ ở phòng sách. Anh ta nghĩ là Sầm Hoan đã trở lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, quả nhiên nhìn thấy Sầm Hoan đang sắp xếp đồ đạc ở phòng khách.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sầm Hoan quay đầu lại: "Anh tỉnh rồi à? Đã đỡ hơn chưa?"
Lương Hựu Tây ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tiếp tục xoa trán hỏi cô: "Tôi lại sốt cao rồi à?"
Vì sốt cao, giọng nói của anh ta có vẻ hơi khàn khàn.
Sầm Hoan đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho anh ta một ly nước ấm.
"Bên này lạnh hơn ở trong nước, anh mặc ít như vậy lại ngủ trên sô pha không đắp gì cả, không bị cảm phát sốt mới là lạ."
Lương Hựu Tây nhận lấy, uống một ngụm hết sạch.
"Thảo nào tôi ngủ đến mơ mơ màng màng, vừa nóng vừa lạnh."
"Có muốn ăn cái gì không?" Cô hỏi, thấy anh ta gật đầu mới trở lại phòng bếp.
"Nhìn vẻ mặt của cô, chắc là con gái cô không có việc gì rồi? Anh ta tựa vào cửa phòng bếp hỏi cô, tầm mắt nhìn theo bóng dáng cô đi đi lại lại, một tia ấm áp lướt qua ngực anh ta, là sự ấm áp anh ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Thật ra anh ta cũng là một người đàn ông rất giàu tình cảm cũng rất dễ hài lòng, chỉ cần trong lòng người phụ nữ anh ta yêu cũng có anh ta, lại có thể mỗi ngày xuống bếp vì anh ta, như vậy cho dù cô có làm gì đến mức cần mạng của anh ta, anh ta cũng coi như không có gì.
Huống hồ tuy là tài nấu ăn của Sầm Hoan không phải là tốt lắm, nhưng cũng coi như tạm ổn, ít nhất anh ta cũng rất thích đồ ăn cô làm.
"Tần Qua đưa con bé đi siêu thị mua đồ rồi."
"Có thể thấy được anh ta rất thương con gái cô."
Động tác của Sầm Hoan ngừng lại một chút, nghĩ thầm sự yêu thương của Tần Qua đối với con gái cô có lẽ còn nhiều hơn người làm mẹ là cô. Anh ta cưng chiều yêu thương cô bé, che chở cô bé không lí do, không để cho cô bé chịu một chút uất ức, có lúc cô muốn dạy dỗ con gái anh ta cũng không cho phép. Sự yêu thương như vậy, sao cô lại không nghĩ đến tất cả đều là vì mình chứ?
Lúc trước cũng đã mắc nợ anh ta quá nhiều, bây giờ còn thêm món nợ ân tình, bây giờ cô nợ anh ta, quả thật là kiếp sau nữa cũng không trả hết.
"Sầm Hoan?" Thấy cô ngẩn người, Lương Hựu Tây đi qua hỏi cô.
Sầm Hoan hoàn hồn, gật đầu nói: "Anh ta rất thương Tranh Tranh."
"Hai người quen biết thế nào? Vì sao lại ở cùng nhau? Cô và anh ta..."
"Lương Hựu Tây, chuyện giữa tôi và Tần Qua hy vọng anh đừng hỏi tới." Sầm Hoan ngắt lời anh ta.
Lương Hựu Tây nhíu mày: "Tôi chỉ muốn nói hai người cô nam quả nữ ở chung một nhà không hay lắm."
"Anh yên tâm, Tần Qua không phải anh, anh ta chưa bao giờ ép tôi làm chuyện gì tôi không muốn."
"Cô tin tưởng anh ta như vậy? Lương Hựu Tây không vừa lòng thái độ bao che Tần Qua của cô, làm cho anh ta có cảm giác mình lại có thêm một tình địch.
"Nếu ngay cả anh ta cũng không tin, tôi không biết trên đời này tôi còn có thể tin ai."
Lúc cô bị mắc chứng trầm cảm dường như Tần Qua vẫn ở bên trông coi cô không rời nửa bước, bởi vì khoảng thời gian đó cảm xúc của cô rất bất ổn, trong lòng chất chứa rất nhiều áp lực và tâm sự nặng nề, ép cô đến mức không thở nổi. Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, có lúc đại não hỗn loạn ngay cả bản thân làm gì cũng không biết, lúc tỉnh táo mới biết được qua lời của Tần Qua, có mấy lần cô đã suýt tự sát.
Lương Hựu Tây không để ý lời nói của cô: "Chẳng qua anh ta quen biết với cô sớm hơn tôi, có cơ hội ở bên cạnh cô chăm sóc hai mẹ con cô. Nhưng thứ anh ta có thể làm, tôi đều làm cho cô."
Sầm Hoan nhìn anh ta: "Tần Qua không chỉ là bạn tôi, mà còn là người nhà có quan hệ gắn bó với mẹ con tôi, vị trí của anh ta trong lòng tôi, không phải ai làm chút gì cho tôi là có thể thay thế được."
"Cô xem thường tôi như vậy?" Lương Hựu Tây khó chịu: "Tôi đã nói anh ta có thể làm gì cho cô tôi cũng có thể làm."
"Nhưng tôi không cần."
Lương Hựu Tây trừng mắt nhìn cô, sắc mặt u ám.
"Sầm Hoan, có phải cô không đâm chọc tôi là thấy không thoải mái trong lòng không?"
Sầm Hoan nhìn anh ta, tơ máu trong mắt anh ta càng rõ ràng, lửa giận cũng tràn ra từng chút từ trong hốc mắt.
"Lương Hựu Tây, tôi nghĩ anh là một người thông minh, lựa chọn chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc, nếu đã biết tôi không phải là ly trà đó của anh, tại sao lại không đổi một ly khác?"
"Vậy anh ta cũng không phải là ly trà đó của cô, vì sao cô không đổi một ly khác?"
Hiểu được người Lương Hựu Tây nói là ai, sắc mặt Sầm Hoan khẽ biến đổi.
Lương Hựu Tây nhìn cô chăm chú: "Chúng ta đều cùng một loại người, ngay cả bản thân cô cũng không thuyết phục được, thì làm sao khuyên tôi buông bỏ được?"
Không khí xung quanh như ngưng trệ trong chớp mắt, sắc mặt Lương Hựu Tây tái nhợt nhìn chằm chằm Sầm Hoan, giống như muốn nhìn thấu rốt cuộc trái tim cô làm bằng gì, sao lại có thể đối xử nhẫn tâm với anh ta như vậy.
"Xem ra tôi đã thật sự khiến cô ghét bỏ rồi." Một lúc lâu sau anh ta mới cúi đầu nói một câu, giọng nói lại càng khàn hơn.
Sầm Hoan thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm.
"Cô yên tâm, tôi cũng không phải người da mặt dày như tường thành, nếu làm cho cô chán ghét như vậy, tôi vẫn nên nhanh chóng biến mất thì hơn, đỡ phải ở đây làm chướng mắt cô."
Anh ta tức giận xoay người, sau khi tìm thấy đồ đạc của mình, không hề nhìn cô, rời đi không chút do dự.
Sầm Hoan sững người tại chỗ, mãi cho đến khi tiếng đóng sầm cửa vang lên, cô mới giống như hư thoát, cả người không còn chút sức lực chống tay lên quầy bếp.
Thật ra cô cũng không muốn vào lúc anh ta vừa mới hết sốt cao đã kích động anh ta, chỉ là không thể khống chế được lời nói mà nói ra như vậy. Cô vừa biết sẽ làm tổn thương anh ta, mặt khác lại hy vọng anh ta sau khi bị tổn thương sẽ buông tha cho cô.
Bây giờ anh ta đã rời đi như cô mong muốn, tuy rằng cô cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng cũng lo anh ta bị cảm còn chưa khỏi hẳn, lại một ngày chưa ăn gì, nếu bị bất tỉnh trên đường thì phải làm sao?
Đang rối rắm không biết có nên gọi anh ta trở về hay không, một lớn một nhỏ ra ngoài mua sắm đã về.
Tần Qua thấy sắc mặt cô không đúng lắm, bảo cô nhóc sang một bên chơi đồ chơi, sau đó mới hỏi cô: "Làm sao vậy?"
.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Sầm Hoan xoa trán thở dài: "Anh ta đi rồi."
Tần Qua ngẩn người, trên mặt rõ ràng thoáng qua một tia kinh ngạc: "Vậy nên bây giờ cậu đang lo lắng cho anh ta?"
Sầm Hoan có chút lo lắng vỗ mặt: "Anh ta cả ngày không ăn gì, cơ thể còn đang suy nhược, nếu bị ngất xỉu ở dọc đường, vậy ai đi cứu anh ta?" Dù sao cũng là vì cô, anh ta mới có thể chạy tới London, nếu anh ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy cô phải ăn nói thế nào với bố mẹ nhà họ Lương.
"Cậu đừng lo lắng, anh ta không giống người yếu ớt như vậy." Một người đàn ông nếu động một tí là ngất xỉu, vậy thì cũng quá vô dụng rồi.
Sầm Hoan không nói gì.
"Nếu không cậu cho tôi số điện thoại của anh ta, tôi xem thử anh ta đang ở đâu."
Sầm Hoan gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra tìm kiếm số điện thoại của Lương Hựu Tây.
"Cậu đổi điện thoại rồi?" Tần Qua liếc nhìn vòng tròn khảm kim cương thật trên vỏ điện thoại di động, ánh mắt hơi tối lại: "Điện thoại không tiện sao?"
Sầm Hoan giật mình, sợ anh ta hỏi nữa mình sẽ làm lộ hết, vội nói sang chuyện khác: "Cậu gọi cho anh ta đi."
Mắt phượng liếc cô một cái, anh ta bấm số của Lương Hựu Tây, lại có lời nhắn đối phương đã tắt điện thoại.
"Có lẽ điện thoại của anh ta hết pin rồi, lát nữa tôi gọi lại."
Sầm Hoan gật đầu.