Do dự một hồi, Hướng Đóa Di cuối cùng vẫn vui vẻ gõ cửa, cũng không đợi sự cho phép của người bên trong đã tự đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ cuối tháng mười đã giảm rõ rệt, nhưng trong phòng vẫn bật máy lạnh, Hướng Đóa Di mặc một chiếc váy lông cừu ngắn, vừa vào đã bị cái lạnh bao phủ toàn thân, cô ta bất giác rùng mình một cái.
Hoắc Đình Đông đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay người lại.
Cô ta đi tới bàn làm việc, nhìn tấm lưng thẳng tắp đang bị ánh sáng chiếu vào, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.
Người đàn ông này cô ta đã yêu lâu như vậy, tuy rằng hai người không kết hôn, nhưng hầu hết thời gian cô đều ở lại thành phố B, dựa vào thân phận vị hôn thê của cô ta mà ở lại nhà họ Hoắc, toàn bộ trên dưới nhà họ Hoắc, bao gồm cả họ đằng ngoại đều ngầm thừa nhận cô ta là mợ trẻ của nhà họ Hoắc rồi.
Nhưng trong lòng của người đàn ông này, cô ta vĩnh viễn không so được với người bạn thân từ nhỏ đó.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc anh nghe điện thoại xong, còn chưa quay người lại thì cô đã hỏi: “Đình Đông, anh là thật sự rất bận hay căn bản là không muốn gặp em?”
Hoắc Đình Đông quay người lại, liếc nhìn khuôn mặt giống như đang hỏi tội của Hướng Đóa Di, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào đi tới bàn làm việc, kéo chiếc ghế to rộng rãi ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu mở văn kiện trên bàn ra xem, bộ dạng không hề có ý định để ý đến cô ta.
Hướng Đóa Di thấy vậy càng tức giận hơn.
Cô ta đến gần hơn một chút, hai tay đặt trên phần đầu văn kiện, che đi tầm nhìn của anh.
“Hoắc Đình Đông, anh đừng có như vậy, anh nói chuyện với em có được không?” Giọng nói của cô ta giống như đang cầu xin, nhưng trong mắt lại tràn ngập lửa giận.
Hoắc Đình Đông ngước mắt lên nhìn cô ta, thần sắc lại lạnh đi vài phần.
“Cô muốn có được gì từ tôi?” Anh hỏi ngược lại cô ta.
Hướng Đóa Di không ngờ tới anh sẽ hỏi câu hỏi như vậy, nhất thời ngây người không biết trả lời thế nào.
“Cô muốn ở nhà họ Hoắc tôi không cản cô, cô muốn đính hôn với tôi tôi cũng theo cô, đến cả chuyện cô muốn làm mợ trẻ nhà họ Hoắc tôi cũng không có ý kiến, tôi cho phép nhiều như vậy, cô còn muốn cái gì?”
Trong đầu Hướng Đóa Di trống rỗng, một lát sau mới hiểu được ý trong những lời nói của anh, cái ông có thể cho cô ta chỉ có là vị hôn thê hoặc là mợ trẻ nhà họ Hoắc, ngoài những cái này ra, cô ta đừng có hòng có được gì từ anh.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến cô mê đắm từ đầu cho tới bây giờ không thể thoát ra, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.
“Em với anh ở với nhau lâu như vậy, anh cho rằng cái em muốn chỉ là những nhanh phận hư vô kia soa?” Cô ta hít sâu một hơi: “Em là vì yêu anh nên mới sống chết đi theo anh, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Tôi không cần bất cứ tình yêu của ai.”
Hoắc Đình Đông lạnh lùng mở miệng: “Tôi cũng không cần cô yêu tôi.”
Khuôn mặt Hướng Đóa Di trắng bệch.
Tuy rằng vẫn luôn biết anh là một người đàn ông lạnh lùng, cũng biết anh không yêu mình, nhưng những năm nay anh chưa từng chính mình nói rằng anh không yêu cô ta hay anh ghét cô ta, vì thế cô mới ôm lấy một tia hy vọng, hy vọng một ngày anh sẽ đáp lại tình cảm của cô.
Nhưng nghe anh nói những lời ban nãy, cô cũng đã hiểu rồi, người đàn ông này vĩnh viễn cũng không nảy sinh bất cứ tình cảm gì với cô ta.
Biết rằng kết quả sẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn đau như cắt.
Cô ta im lặng một lúc lâu, sau đó từ từ rút tay lại, đứng thẳng người nhìn Hoắc Đình Đông, nước mắt ủy khuất đảo quanh tròn trong mắt: “Nếu như anh đã không cần tình yêu của em, vậy thì từ ban đầu anh không nên đồng ý đính hôn với em. Anh biết rõ rằng em vì yêu anh nên mới ở bên anh, đối với người yêu anh mà nói, anh như vậy không phải quá là tàn nhẫn sao?”
“Tối sinh nhật ba năm trước của cô, tôi đã hoàn toàn bày tỏ rõ thái độ của mình, tôi từng nói tôi sẽ không yêu cô, có muốn ở bên cạnh tôi không là tùy cô lựa chọn.”
Hướng Đóa Di bất ngờ, tựa như nhớ lại thật sự có chuyện đó.
Nhưng lúc đó là vì anh cùng cô ta đón sinh nhật nên mới không nghe rõ.
“Từ trước đến nay đều là tự do của cô, tôi chưa từng ép buộc cô lần nào, lúc trước như vậy, bây giờ cũng như vậy, bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời đi, muốn bồi thường thế nào tôi cũng sẽ hết sức thỏa mãn cô.”
Đây chính là độ bao dung lớn nhất anh dành cho cô ta.
“Bồi thường?” Hướng Đóa Di cười thất vọng: “Em vì anh mà bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, đây là vật chất tiền nong có thể bồi thương sao?”
Cô ta nhìn anh, trong mắt tràn nhập đau khổ: “Rốt cuộc là anh không có trái tim hay là từ trước tới nay chưa từng cảm nhận được cảm giác của đau lòng? Xem em những năm này giống như con ngốc yêu anh, có phải trong lòng anh cảm thấy rất dễ chịu?”
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô ta, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Trái tim của tôi sẽ không vì người tôi không yêu mà đau lòng.”
“Nếu như anh đã luôn miệng nói anh không yêu em, vậy thì ban đầu vì sao lại kết hôn với em?”
Hoắc Đình Đông sững người, từ từ quay đầu lại, giọng điệu bình ổn nói: “Bố mẹ tôi đều rất thích cô, đính hôn với cô có thể tránh được việc bọn họ tìm đối tượng xem mắt cho tôi.”
“Anh đính hôn với em chỉ vì em là một lá chắn tốt?” Hướng Đóa Di khó có thể tiếp nhận được sự thật này.
Hoắc Đình Đông không trả lời lại cô ta, cứ thể mở cửa đi ra ngoài.
Một giấc ngủ đến tận buổi chiều, Sầm Hoan mới khát nước mà tỉnh dậy.
Cô bò vào phòng bếp rót một cốc nước, lúc đi ra ngoài nhìn thấy hành lý của mình ở ngoài cửa, cô nhớ đến buổi trưa vì quá buồn ngủ nên vừa vào cửa đã vứt hành lý ở đó, còn bản thân cô ngã xuống ghế sô pha rồi ngủ mất.
Cô quay lại ghế sô pha ngồi xuống, vươn eo, trong đầu chợt lóe lên một vài mảnh vụn, vì nhớ ra điều gì đó khiến cô bật dậy khỏi ghế sô pha, trước khi rời nhà, cô hứa với mẹ sẽ mời 'bạn trai' đi ăn tối cùng cậu nhỏ của cô vào buổi tối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!