Tô Tình một giấc ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng cả một đêm, khi tỉnh lại, đầu có chút choáng váng khó chịu.
Khi cô xuống giường, phát hiện cổ chân tốt lên không ít, ít nhất không cần mang cái nạng kia nữa, cô rửa sạch bàn chân bị thương của mình,gọi cơm trưa, ăn xong liền thay sườn xám đi ra ngoài.
Bầu trời tháng chín thay đổi thất thường, hôm qua trời vẫn nhiều mây, vậy mà hôm nay lại nắng chói chang.
Cô ngẩng đầu dùng tay che đi ánh nắng trên đỉnh đầu, xuyên qua năm ngón tay, cô thấy Lý Quân đang đứng nói chuyện cùng một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên ngoài trại nuôi ngựa.
Cô gái trông không lớn lắm, tuổi so với nữ phục vụ ngày hôm qua không sai biệt lắm, chắc là mới vừa thành niên, trên mặt cười thẹn thùng.Cô nhỏ giọng nói chuyện với Lý Quân,không biết là nói chuyện gì mà khóe môi anh khó được gợi lên một chút, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tô Tình búng tay một cái, từ quầy lễ tân hỏi mua bao thuốc, Vệ Tiểu Kiệt lấy bật lửa châm cho cô.
Tô Tình chậm rãi hút, khi thở ra, mặt quay về hướng Lý Quân, sương khói mờ mịt, Vệ Tiểu Kiệt không thấy rõ biểu tình trên mặt cô.
Hắn cầm bật lửa không đi, đứng ở bên cạnh cô, đánh bạo nói: “Đó là vị hôn thê của anh hai.”
Tô Tình hiểu sai trọng điểm, nhướng mày cười: “Anh hai?”
Vệ Tiểu Kiệt gãi gãi cái ót, nhỏ giọng nói, “Tôi nói, đó là vị hôn thê của anh hai.”
“Ừ.” Tô Tình vén một sợi tóc xoăn bên tai:“Cậu vừa mới nói qua một lần, tôi nghe được.”
Vệ Tiểu Kiệt hơi xấu hổ mà gãi gãi cái mũi.
Tô Tình cười nhìn hắn, "Cậu sợ cái gì?”
Vệ Tiểu Kiệt ậm ừ nói không nên lời.
Cô một lần nữa nhìn Lý Quân, xuyên qua ánh nắng ấm áp, cô nheo mắt lại, hơi nhếch môi cười: “Cậu sợ tôi câu dẫn anh cậu, hay là sợ anh ấy không chịu nổi dụ hoặc?”
Vệ Tiểu Kiệt mặt đỏ bừng: “Không, không có, tôi chính là…”
Tô Tình đem khói thuốc búng búng, cúi người tới gần Vệ Tiểu Kiệt, hơi thở dừng bên tai, mang theo rõ ý cười: “Tôi cũng tò mò, anh ấy có chịu được dụ hoặc không."
Nói xong, cô gọi người phục vụ dìu mình đi đến chuồng ngựa chọn ngựa.
Cô muốn cưỡi ngựa.
Trại nuôi ngựa có mấy chục huấn luyện viên, một nửa huấn luyện viên đều mang hội viên đi cưỡi ngựa, có hai người tiếp đãi cô, thấy chân cô bị thương không tiện cho việc cưỡi ngựa, khuyên vài câu, lại thấy cô khăng khăng muốn lên ngựa, nhịn không được liền đi kêu Lý Quân.
Rốt cuộc tối hôm qua Vệ Tiểu Kiệt lớn tiếng như vậy, không ít người cho rằng, Tô Tình làm vậy là vì Lý Quân.
Lý Quân vừa nhìn thấy Tô Tình mặt liền trầm xuống.
Tô Tình nhìn anh cười, cô lớn lên xinh đẹp bắt mắt, cười tựa như gió xuân, hoa nở khắp nơi.
Những người đàn ông khác ở đây dù đã kết hôn hay chưa kết hôn, đều bị kinh diễm trước nụ cười của cô, sau đó liền tìm việc gì đó để làm.
Cho dù xinh đẹp, cũng là người phụ nữ giàu có, bọn họ trêu chọc không nổi, cũng không dám trêu chọc.
Xét thấy "kinh nghiệm" kém cỏi của Tô Tình, Lý Quân lên ngựa trước, để cô ngồi phía sau, anh cưỡi ngựa đưa cô đi ra ngoài đi bộ một vòng.
Tô Tình không có ý kiến gì, cười nói:“Tốt.”
Chờ sau khi cô lên ngựa, Lý Quân mới phát hiện, mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Tô Tình từ sau ôm lấy anh, hai tay mềm yếu mà bám vào lồng ngựa rắn chắc của anh, cách quần áo cưỡi ngựa, cô như có như không mà vuốt ve lồng ngực cứng rắn.
Con ngựa đã lao ra ngoài.
Lý Quân một tay giữ dây cương, một tay kia bóp chặt tay cô đặt lại một bên hông.
Lập tức xóc nảy, bộ ngực mềm mại của cô thỉnh thoảng đè ép ở sau lưng anh, tay cô nhiều lần đặt sai chỗ, trằn trọc mò mẫm vòng ngực và bụng dưới của anh.
Quãng đường cưỡi ngựa ngắn ngủn không đến 3 km, ánh mắt Lý Quân trầm đến lợi hại.
Cái tay kia giờ phút này đang ở dưới hạ bộ anh.
Nơi đó sớm đã dựng lên một cái lều.
Tô Tình ở phía sau, cười đến phong tình vạn chủng*:"Anh hai, con ngựa của anh có vẻ không nghe lời lắm.”
*phong tình vạn chủng [ 风情万种 ]:là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ.
Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài..