“Ai đánh?”
Cô nghe thấy âm thanh chính mình khóc nức nở,cô tức giận, phẫn nộ, nhiều hơn chính là đau lòng, “Ai dám đánh anh như vậy?”
Cơ hồ là vừa hỏi xong,cô trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
“Ba của anh sao?”
Lý Quân đã rửa sạch sẽ, tìm quần áo mặc vào, không cho cô xem vết sẹo dữ tợn kia.
Anh vài bước đi tới,lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên mặt cô, “Ừ, không có việc gì, đều đã qua rồi.”
Mắt Tô Tình đỏ lên trừng anh,chỉ trong vài giây, cô che mặt lại,nước mắt từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra, “Anh cái gì đều không nói cho em…”
“Thực xin lỗi.” Lý Quân ôm lấy cô, “Là anh không tốt.”
Tô Tình nghe được lời này, khóc càng lớn thêm.
Cô từ nhỏ đến lớn cơ hồ không khóc trước mặt người ngoài,cô ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ, đáng yêu cùng hiểu chuyện vẫn luôn là ưu thế của cô,cô sẽ không chọc bất kỳ kẻ nào không cao hứng,cô sẽ lấy lòng mọi người,cô sẽ đem những ủy khuất cùng không cam lòng chôn ở đáy lòng, không cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Nhưng Lý Quân chỉ nhẹ nhàng nói bốn chữ ——‘ Là anh không tốt ’, liền đem lớp ngụy trang của cô hoàn toàn đánh nát.
Cô đau lòng muốn chết.
So với sự cô độc mà cô phải trải qua rõ ràng Lý Quân phải chịu khổ hơn cô gấp mấy chục lần.
“Cho em xem.”Cô khóc một lúc rồi dừng lại, cố chấp bắt anh cho xem vết thương ở sau lưng.
Truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi.Vui lòng đọc tại chính chỉ để ủng hộ editor ạ!!!!
Lý Quân không nói chuyện, một tay cởi quần áo,quay lưng về phía cô,trong miệng vẫn an ủi nói với cô, “Kỳ thật không đau.”
Tô Tình sao có thể tin.
Không phải là cô chưa từng dùng qua roi ngựa.
“Bởi vì em sao?” Cô vuốt ve vết máu trên lưng anh, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, “Là bởi vì em đúng hay không?”
Nơi bị cô chạm vào có chút ngứa, anh xoay người nắm lấy tay cô, “Không phải, là bởi vì việc anh cùng Vân Tú từ hôn.”
Khi Lý Quân dự định tính toán tới nhà Tô Tình vào tuần trước thì bị cha mẹ gọi điện kêu trở về nhà.
Trong lòng anh rõ ràng,cha anh đại khái đã biết,anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Cha của Lý Quân xuất thân là quân nhân,gia đình nghiêm khắc từ nhỏ, từ trước đến nay luôn tôn thủ lời hứa,đối với con cái dạy dỗ cũng thập phần nghiêm khắc.
Chuyện Lý Quân cùng Vân Tú từ hôn khiến hai nhà đều lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, mà bà nội Vân Tú thân thể luôn không được tốt, sau khi nghe chuyện này,cho rằng chính mình bị bệnh nên dẫn tới hai đứa nhỏ không thể kết hôn, bởi vậy mới đi đến cục diện từ hôn này.
Tuy nhiên Vân Tú đều đem trách nhiệm ôm ở người mình, cảm thấy Lý Quân không làm sai cái gì.Cha Lý Quân nghe xong trở về thậm chí càng bực bội hơn vì Lý Quân không chịu trách nhiệm, cư nhiên đem sự tình toàn bộ đẩy lên người một đứa con gái.
Chờ khi tìm người điều tra ra được ông mới phát hiện, Lý Quân coi trọng một vị khách ở trại nuôi ngựa,mà người này cư nhiên là tình nhân được kim chủ nuôi dưỡng.
Căm giận ngút trời cũng không đủ để hình dung tâm tình cha Lý ngay lúc đó, Lý Quân về đến nhà, cha Lý chỉ hỏi anh hai vấn đề.
Cái thứ nhất: “Con thật sự không thích Vân Tú?”
Anh trả lời “Đúng vậy.”
Cái thứ hai: “Con coi trọng người phụ nữ bị kim chủ bao dưỡng qua phải không?”
Anh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, “Phải, nhưng chuyện kia đều đã qua rồi.”
“Tốt cho một câu đã qua!” Cha Lý tức giận đến giận dữ, cầm roi chỉ vào anh, “Quỳ xuống cho ta!”
Toàn bộ phía sau lưng của Lý Quân đều bị đánh qua mà anh cũng không hề kêu đau,chỉ quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, chờ cha Lý đánh mệt mỏi, kêu anh cút đi, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh không nghĩ làm Tô Tình thấy anh bị thương.
Anh không đành lòng thấy cô khổ sở, càng không dám chủ động liên hệ với cô.
Anh lo lắng vừa nghe giọng nói cô, liền nhịn không được muốn đi tìm cô.
Ở bên ngoài,cô phong tình vạn chủng quyến rũ mê người, nhưng chỉ có anh biết,cô là một cô gái nhạy cảm lại thiếu thốn tình yêu của một cô gái.
Cô tinh tế hiểu đời hơn so bất luận người nào, lại cũng đơn thuần tốt bụng hơn bất kì ai..