Lý Quân nhìn cô chằm chằm, theo sau lấy điện thoại gọi đi.
.
Kiếm Hiệp Hay
“Ngày mai xin nghỉ một ngày.”
Anh chỉ nói một câu như vậy liền cắt đứt điện thoại.
Tô Tình khóe môi nở nụ cười, “Anh xin nghỉ làm cái gì?”
“Giúp em chuyển nhà.” Anh đứng dậy bắt đầu thu thập chén đũa trên bàn.
Khi đứng trước mặt cô,bàn tay mềm mại của cô đè anh lại,ngón trỏ dọc theo đốt ngón tay dài của anh hướng về phía trước đến mu bàn tay anh, ngón trỏ đánh vòng.
Lý Quân đem chén đũa trong tay buông xuống, lướt qua cái bàn,nâng cằm cô lên hôn xuống.
Tô Tình mỉm cười hôn lại anh, nội tâm vui sướng giống một cái bong bóng ừng ực ừng ực tràn ra khắp lồng ngực, đem cả trái tim lấp đầy.
“Có công ty chuyển nhà.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Không an toàn.” Lý Quân mút môi cô,vật cứng rắn giữa hai chân cọ xát bắp đùi cô.
Tô Tình ôm cổ anh, hai chân vòng ở trên eo anh, cố ý hỏi, “Ai không an toàn?”
Mắt đen Lý Quân nhìn thẳng cô, giây tiếp theo liền kéo áo ngủ của cô ra, trực tiếp đem dương v*t tiến vào huyệt khẩu,cô đã chảy nước, nhưng còn chưa đủ, bị cự vật của anh thọc đến ưỡn cong người, hốc mắt đỏ ửng.
“Đau…”
Lý Quân ngậm lấy lỗ tai cô, hơi thở nóng như lửa đốt, “Sợ đau cũng đừng làm anh tức giận.”
Tai của Tô Tình vốn dĩ nhạy cảm, bị anh kích thích như vậy, phía dưới không nhịn được tiết ra d*m thủy, dương v*t Lý Quân vẫn luôn để ở huyệt khẩu, cảm nhận được cỗ ướt át,anh nắm lấy dương v*t động vài cái, chế trụ eo nhỏ của cô, động thân cắm đi vào.
“A… Ân…”Cô bị cắm cho run rẩy, cổ họng ngăn không được mà tràn ra tiếng rên rỉ, “Anh hai… Thật sâu…”
Người đàn ông đem cô ngồi ở trên ghế, bóp eo cô, đột nhiên động thân hướng bên trong đỉnh lộng, tư thế này vốn dĩ cắm vào đã sâu, lại bị anh liên tiếp thâm nhập, không đến một hồi, Tô Tình đã bị cắm ôm cổ anh khóc kêu lên, “Anh hai… Chậm một chút…”
Lý Quân đem cô bế lên thay đổi tư thế,để cô dựa vào trên ghế,sau đó một tay bóp chặt eo cô, một tay giữ chặt bả vai cô, từ phía sau mạnh mẽ cắm vào.(truyện cập nhật duy nhất trên wp @MinSeoyi)
Tô Tình bị cắm da đầu tê dại, cả người run lên như có dòng điện chạy qua, d*m thủy từ chỗ hai người kết hợp tiết ra không ngừng,tiếng bạch bạch bạch vang lên không dứt bên tai.
Cô bị cắm đến cao trào bốn năm lần nhưng người đàn ông vẫn còn chưa bắn, đem cô đè ở trên tường, kéo một chân cô lên hướng vào trong hung ác mà thao.
Tô Tình trên mặt toàn là nước mắt, cô ôm cổ người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dường như xin tha, “Anh hai…A a… Không cần……Em sai rồi… Là em không… An toàn…”
Lý Quân dừng lại động tác,thở hổn hển hôn lên môi cô,giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến.
“Anh ở trại nuôi ngựa vẫn luôn lo lắng cho em.”
Tô Tình bị hôn đến gần như thiếu oxy,thần kinh tê liệt phát ngốc vì khoái cảm,cô thở hổn hển hỏi, “Lo lắng… Cái gì?”
“Lo lắng em bị thương.”Năm ngón tay của anh dễ dàng nắm lấy mặt cô, ôn nhu hôn lên đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng ở trên môi cô, “Lo lắng em sinh bệnh không ai biết.”
Cảm xúc chua xót đến rơi lệ trong nháy mắt tràn đầy lồng ngực Tô Tình,cô nỗ lực ngăn chặn nước mắt chảy xuống, cười khẽ vươn tay ra sờ mặt anh.
“Sinh bệnh em sẽ tự chăm sóc chính mình, nhiều năm đều như vậy,với lại em không phải tiểu hài tử.”
“Đó là trước kia.”Trên mặt Lý Quân đoan chính lạnh lùng, hai mắt thâm thúy trầm tối,giọng nói khàn khàn dễ nghe, “Về sau,em còn có anh”
Tô Tình trái tim run lên,cô cúi đầu cắn cổ anh.
Âm than ong ong, mang theo run rẩy.
“Không được dỗ em.”.