***Lời nói riêng:
Bệnh chết não:Tình trạng mất hoàn toàn chức năng của não và thân não được gọi là chết não.
Nguyên nhân: Các bệnh lý dẫn đến chết não thường gặp nhất bao gồm chấn thương sọ não, chảy máu trong nhu mô não, xuất huyết dưới màng nhện, áp xe màng não, viêm màng não.
Hầu hết các bệnh nhân bị chết não đều không thể cứu chữa được.
Đây là truyện được viết ra dựa theo trí tưởng tượng của mình nên có một số chi tiết sẽ không khớp với thực tế. Trong truyện, ba của Mộc Uyển rơi vào tình trạng chết não không hoàn toàn. Theo những gì mình tìm hiểu được trên google thì người bệnh chết não sẽ không thể tỉnh lại. Nhưng trong trường hợp của Mộc Uyển, mình xin phép thêm vào một vài yếu tố hư ảo để ba của cô có thể sống lại. Hy vọng mọi người đừng bắt bẻ Vy nhoa 😅😅😅❤️❤️❤️
Bắt đầu vào nè...
__________
New York hôm nay lại bất chợt đổ mưa...
Trải qua hơn mười hai giờ đồng hồ, ca phẫu thuật của Mộc Thanh cuối cùng cũng kết thúc. Cả ê kíp phẫu thuật đều thở phào nhẹ nhõm. Quả là một kì tích.
"Lần đầu tiên, một bệnh nhân chết não không hoàn toàn lại có thể phẫu thuật thành công như vậy. Thật đúng là kì tích."
Mộc Uyển nghe được câu trả lời, cô vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Cuối cùng thì tảng đá trong lòng cô cũng có thể đặt xuống rồi. Ba của cô, ba của cô đã không sao nữa rồi.
Mộ Tử Khanh nhìn thấy cô như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Vậy thì cô sẽ có thể vui vẻ mà ở bên cạnh anh rồi.
"Tử Khanh! Cảm ơn! Cảm ơn anh!"
"Ổn rồi! Em đừng khóc!"
Càng nói, cô lại càng khóc nhiều hơn. Cảm giác này, thật khiến người ta xúc động vô cùng.
Cơn mưa ngoài trời cũng đột nhiên mà dứt hẳn. Trên nền trời vẫn còn chút u ám lại le lói một ánh cầu vồng. Nhìn ra ngoài, Mộc Uyển không khỏi ngơ ngác trong lòng. Người ta nói đúng, đi qua tất thảy những ngày giông gió, hãy cứ tin rằng cuối chân trời sẽ là ánh cầu vồng rực rỡ.
Sau những ngày giông gió, ánh cầu vồng cũng xuất hiện rồi...
Hai ngày sau đó, ba của cô liền có thể tỉnh lại. Nhưng vì sức khỏe vẫn còn rất yếu nên chưa thể nói chuyện, cũng không thể vận động được. Cũng vì lẽ đó, ông không thể ngay lập tức mà trở về cùng cô.
"Ba! Ba phải mau khoẻ để về với con đó."
"Ba! Con phải về trước để bảo vệ luận án tốt nghiệp."
"Ba! Khi nào ba khoẻ, con sẽ lập tức đón ba về."
Mộc Thanh im lặng nhìn con gái, ông không thể nói chuyện, chỉ lặng lẽ cố gắng gật đầu. Đưa tay lên gạt nước mắt, Mộc Uyển quay sang nói với Từ Á Hiên:
"Á Hiên! Ba em phải phiền anh thêm một thời gian nữa rồi."
"Em cứ yên tâm trở về bảo vệ luận án cho tốt. Mọi chuyện ở đây cứ giao lại cho anh."
"Cảm ơn anh!"
"Đừng khách sáo!"
"Vậy tôi đưa cô ấy đi trước! Bác sĩ Từ, ở đây phiền anh rồi."
"Anh Mộ! Bảo vệ cô ấy cho tốt!"
"Yên tâm!"
Hai người tạm biệt Từ Á Hiên rồi liền vội vã cùng Lăng Vũ bay trở về Đông Đô.
Vừa về tới nơi, cả hai người chỉ nghỉ ngơi được có một đêm. Sáng hôm sau, Mộc Uyển phải tất bật đến trường để chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp. Mộ Tử Khanh và Lăng Vũ phải ở trong công ty tăng ca. Bỏ bê công việc suốt một tuần, tài liệu cũng đã chất cao hơn cả núi rồi.
Chỉ là mới sáng sớm, phòng làm việc của anh đã nhộn nhịp hẳn lên.
"Mẹ kiếp! Mộ Tử Khanh, chuyện lớn như vậy sao cậu lại không nói cho bọn tôi biết?"
"Không rảnh!"
"Vậy cậu định giải quyết thế nào đây?"
Tô Dĩ Thần hít vào một ngụm thuốc rồi lại thổi ra. Đôi mắt bất cần đời nhìn về phía người đang cúi đầu chăm chú xem tài liệu.
Mộ Tử Khanh vẫn không để ý lắm, anh vẫn tiếp tục công việc của mình. Mặc Đình Kiên thì không được bình tĩnh như hai người họ, anh cứ sốt sắn hết cả lên:
"Mộ Tử Khanh, cậu nói gì đi chứ? Không phải là năm năm trước, Khả Vy đã chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại giống như từ trên trời rơi xuống vậy?"
"Muốn biết?"
"Tất nhiên!"
"Giúp tôi xử lý hết đống này thì tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Cậu..."
"Tôi không ép! Nếu không hài lòng, hai người có thể lập tức đi khỏi đây!"
Mặc Đình Kiên trừng mắt nhìn anh. Thật là biết cách uy hiếp người khác mà...
"Cậu... Giỏi lắm."
Có thêm sự giúp đỡ của Mặc Đình Kiên và Tô Dĩ Thần, mọi chuyện cũng nhanh chóng được giải quyết. Sau khi tập hồ sơ cuối cùng được giải quyết xong, Mộ Tử Khanh dựa lưng vào ghế.
"Xong rồi! Cậu nói đi."
"Hấp tấp muốn biết đến vậy sao?"
"Ừm! Mau kể đi. Cuối cùng thì ngày hôm đó đã xảy ra những chuyện gì?"
Trầm mặc một lúc, Mộ Tử Khanh thấp giọng nói...
"Năm năm trước, cái ngày định mệnh đó, tôi... bị truy sát."
"Khi tôi vừa mới bước ra khỏi công ty thì đột nhiên xuất hiện một đám người mang theo rất nhiều hung khí. Chẳng nói chẳng rằng, bọn chúng cứ như thế mà lao vào đánh tôi."
"Cậu... Đã tìm được người chủ mưu chưa?"
"Vẫn chưa! Thời điểm đó, thế lực của tôi vẫn còn yếu kém nên không thể tra được gì cả."
"Cậu nghĩ có khi nào..."
"Tôi không biết! Có thể là hắn, cũng có thể là một người khác."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì năm đó, có hai phe đối lập nhau. Một bên truy sát tôi, bên còn lại là đang giúp tôi."