Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài có cơn gió thoảng qua, chốc chổc lại vang lên tiếng lá cây xào xạc, chốc chốc rèm cửa sổ lại đung đưa.
Vương Kiêu Kỳ đứng lặng bên bệ cửa sổ, thân ảnh cao gầy, vạt áo tung bay theo gió, khói thuốc cháy xém ở đầu ngón tay, đã cháy hết một nửa nhưng anh hoàn toàn không hay biết, chỉ yên tĩnh nhìn ánh sáng bạc rải đầy chốn nhân gian ở phía chân trời.
Chuyến đi thành phố H lần này, sau khi Cao tổng giới thiệu với anh mấy vị CIO* của công ty lớn bên A thì trực tiếp ngả bài với anh.
(CIO: giám đốc công nghệ thông tin)
"Sự phát triển hiện tại của Nhất Duy đang bước vào thời kỳ tắc nghẽn, phía trên có một sổ công ty tư vấn khổng lồ độc quyền, phía dưới lại có các đối thủ cạnh tranh cấp tiến chỉ để ý đến việc tranh giành thị phần và không có giới hạn đạo đức, một chiếc bánh lớn như vậy, nếu công ty không thay đổi mô hình hoạt động cố hữu thì việc bị kẻ mạnh nuổt chửng hoặc xuống dốc và bị đào thải chỉ là vấn đề thời gian."
Lúc đó trong lòng Vương Kiêu Kỳ biết rõ, chỉ thiếu chính miệng anh ta nói ra.
Quả nhiên, kế tiếp anh ta lời ít ý nhiều đi thẳng vào chủ đề.
"Tôi định rời khỏi Nhất Duy." Nói xong anh ta ấn tàn thuốc trong tay vào lớp cát sỏi trước mặt hai người.
Cùng lúc đó, thông báo nhắc nhở vào cuộc họp vang vọng toàn bộ hội trường, tay Cao tổng cầm mẩu thuốc lá xoắn trái xoắn phải vào bàn cát hai lần rồi cất bước đi tới trung tâm hội trường.
Trước khi rời đi anh ta đặt tay lên vai Vương Kiêu Kỳ, không nhẹ không nặng vỗ một cái, "Kiêu Kỳ, cậu là do một tay tôi dẫn dắt, con đường phía sau còn rất dài, đi như thế nào, cậu là người thông minh, phải nhìn cho rõ ràng."
Vương Kiêu Kỳ nhìn bóng lưng của anh ta, tâm như gương sáng.
Lấy hiểu biết của anh đối với Cao tổng, anh ta có thể nói ra những lời này chứng tỏ đã quyết định dứt áo ra đi, hơn nữa không phải là tâm huyết dâng trào, mà ít nhất đã chuẩn bị hơn nửa năm.
Gió nhẹ phất qua, ánh trăng lẫng lặng thu mình chỉ còn lại một khe hở không dễ thấy, mái tóc Vương Kiêu Kỳ nhẹ bay, khói ở đầu ngón tay gần tắt.
Nhìn phía xa xa bốc lên sương mù, anh xuất thần nhớ lại mấy năm trước.
Đó là những ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh.
Quấy rối liên tiếp không ngừng, tra tấn tinh thần theo sát phía sau, đứt hơi khản tiếng hét thủng màng nhĩ.
“Tao phải phá hủy Vương Kiêu Kỳ mày! Phá hủy mày! Phá hủy mày!"
Đó cũng là thời gian nghèo túng nhất trong cuộc đời anh, anh cần tiền, cần tiền gấp, là sự xuất hiện cao thượng của Cao tổng đã giảm bớt cục diện khốn đốn lúc đó của anh.
Anh ta tự tay đưa tới một ly cà phê nóng hổi, cho anh một nơi tá túc.
"Núi không nhất thiết cao, nước không nhất thiết sâu.
Vương Kiêu Kỳ, hoan nghênh cậu gia nhập Nhất Duy."
Sương mù ngày càng dày đặc, dần dần che khuất kiến trúc chung quanh và con đường trước mắt, tựa như đường đời phía trước thuận thuận nghịch nghịch, lên lên xuống xuống, luôn luôn có thời điểm mờ mịt đợi sương tan hết lại có ai biết sẽ hiện ra cảnh tượng gì.
Vương Kiêu Kỳ bóp điếu thuốc, lúc trở về phòng dùng đầu ngón tay thuần thục ném tàn thuốc vào thùng rác.
Anh cởi áo sơ mi và quần tây ra, thay sang một bộ quần áo thể thao màu đen rộng thùng thình, trong khi bạn cùng phòng đều ngủ say thì lặng lẽ ra ngoài.
Lại là một đêm không ngủ mới.
#
Sau khi từ thành phố H trở về, Hứa Ý Nùng ngày càng bận rộn, điểm bất đồng duy nhất chính là, cô hoàn toàn không để ý tới Tiểu Đổng nữa.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, Tiểu Đổng kia đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu cô, vừa vặn mượn cơ hội trả đũa, cô giáo Ngô vì thế tức giận không nhẹ.
“Người nào cũng vậy! Người nào con cũng như vậy! Hứa Ý Nùng, con muốn làm gì đây? Con sắp ba mươi rồi đấy!”
Hứa Ý Nùng không nóng cũng chẳng lạnh đáp, “Ba mươi thì làm sao ạ? Nếu anh ta thật sự có ý với con cũng sẽ không bỏ chạy như vậy, nói cho cùng thì cũng đâu có tình cảm gì."
"Con còn không biết xấu hổ mà nói người khác? Con có để ý người ta không? Trước đây mẹ đã nói con quá thờ ơ trên Wechat, người ta có kiên nhẫn hơn nữa cũng bị con mài cho cạn kiệt." Cô giáo Ngô tức giận nót "Con biết không, mấy hôm trước trên đường đi mua thức ăn mẹ gặp được bạn học của con, người ta đã sinh hai đứa con rồi đấy, còn con thì sao? Con sống ở Nhật Bản, vốn dĩ muốn tìm đối tượng cũng khó hơn ở trong nước, mẹ vất vả lắm mới tìm được người như Tiểu Đổng, xét về bằng cấp, gia thế, công việc, bề ngoài, mọi thứ đều tốt, cũng môn đăng hộ đối, tại sao lại không lọt nổi vào mắt con? Con ngân ấy tuổi rồi còn định trì hoãn tới bao giờ nữa?"
Cô bất giác mỉm cười, “Con trì hoãn cái gì? Trước kia cũng là bố mẹ nói mà, ánh mắt không thể quá thiển cận, có vài thứ thời gian trôi qua tự nhiên sẽ đến, tựa như duyên phận, chỉ có thể gặp không thê câu, đúng không?”
Cô giáo Ngô nghẹn lời một lúc lâu, “Vậy con cử cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!”
Hứa Ý Nùng không hề sợ hãi, “Con cầu còn không được ấy chứ, chờ kiếm đủ vốn dưỡng lão con sẽ chu du khắp thế giới." Cô thưởng thức mái tóc dài xõa tung của mình, cố ý nói, "Hoặc là, con sẽ tìm một người Nhật Bản để lấy, thế nào hả mẹ?"
"Con! Con dám!"
Cô giáo Ngô tức giận cúp máy, hai mẹ con tan rã trong không vui.
Hứa Ý Nùng ném di động sang một bên, nằm ngửa trên giường nhìn trăn nhà, nhớ lại lúc trước.
Năm xưa cô một lòng một dạ tập trung vào việc học, sau khi tốt nghiệp lại nóng lòng lao tới tương lai, lịch sử tình cảm nông cạn đơn nhất, sau đó đến một độ tuổi nhất định, cũng giống như rất nhiều cô gái khác bị ép đi vào con đường xem mắt.
Tiểu Đổng cũng không phải đối tượng xem mắt duy nhất của cô.
Lúc trước cô cũng có tiếp xúc với vài người khác, vì nhiều lý do nên cũng chẳng có tiến triển đột phá gì.
Mà ý tứ của mấy người giới thiệu gần như giống nhau, mũi nhọn đều chỉ về phía cô, tổng kết chỉ có hai chữ: Thanh cao.
Điểm ấy cô cũng không phủ nhận, cô sống vì bản thân mình, đương
nhiên cái nào vui vẻ thì cô ưu tiên, nếu như đối phương ngay từ đầu đã không thể tiếp nhận tính cách của cô, về sau làm sao có thể nương tựa vào nhau sống qua ngày? Thôi dẹp đi.
Có điều theo tình hình trước mắt, hôn nhân đối với cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thời niên thiếu cô đã nhìn thấu quá nhiều từ chính bố mẹ mình, cô đã sớm biết rõ giai đoạn nào nên làm chuyện gì, cũng dựa theo kế hoạch của mình, mỗi một bước đều cực kỳ ổn định.
Thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó giống như một hồi chuông cảnh báo khiến cô không thể lơi lỏng ở đại học.
Cô phát cuồng đâm đầu vào học tập, dùng các loại giải thưởng và học bổng để chứng minh bản thân, dùng điều này bù đắp vết thương cùng tiếc nuối không thể biến mất trong lòng.
Sau đó cô dùng thực lực lấy được tư cách nghiên cứu sinh đại học A, cùng lúc đó cũng đạt được cơ hội đi đại học Tokyo học nghiên cứu sinh.
Ai nấy đều cho rằng cô sẽ quyết đoán lựa chọn đại học A.
Ngay cả lúc trước chính cô cũng cho là như vậy, nhưng khi thật sự đứng ở ngã tư đường lựa chọn, cô lại do dự.
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Vương Kiêu Kỳ, lúc ấy anh đang làm dự án, tiếng thảo luận xung quanh ồn ào, anh trả lời, “Em nói đi, anh đang nghe."
Cô không có bất kỳ bước đệm nào, đi thẳng vào vấn đề, “Em so sánh rồi, chuyên ngành của em thích hợp đào tạo chuyên sâu ở đại học Tokyo hơn, em định đi Tokyo."
Trong ống nghe truyền đến tiếng gió ngắn ngủi, chỉ như thoáng qua, đầu kia từ ầm ĩ chuyển sang yên tĩnh, qua chốc lát, giọng nói của anh lại truyền vào trong tai cô, giống như bình thường, ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt đêm công bố điểm thi đại học.
"Được, em quyết định thế nào anh đều ủng hộ em."
Nhưng từ giây phút cô quyết định đi Nhật Bản kia, tựa như cũng đã định trước hướng đi tình cảm của bọn họ.
Cũng không có ai cố ý nói hai chữ chia tay, mọi chuyện cứ đi đến bước đó một cách tự nhiên.
*
Ngày hôm đó, cô nói, "Chúng ta, cứ vậy đi.”
Anh nói, "Được."
vẫn bình tĩnh đến vô cùng, mặc kệ là lúc nào cũng chỉ một chữ ‘Được’ kia.
Sau đó cô vẫn luôn ở Nhật Bản, anh ở trong nước, trời nam đất bắc hoàn toàn cắt đứt liên lạc, lúc gặp lại nhau thì đã ở Trục Ảnh.
Anh đã thay đổi rồi lại giống như không thay đổi, ăn ý chính là hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều không nói với nhau một câu "Đã lâu không gặp”.
Cuộc sống hiện thực chung quy cũng không phải là một bộ phim truyền hình nhiều tập, bọn họ cũng trở thành "Người xa lạ quen thuộc nhất” trong bài hát.
Cái gọi là "Sơ thính bất thức khúc trung ý, tái thính dĩ thị khúc trung nhân*”, đại khái cũng chỉ như vậy.
(*Một bài hát nghe lần đầu tiên vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng khi nghe lại thì đã trở thành nhân vật trong bài hát.)
Điện thoại di động bên gối lại sáng lên, Hứa Ý Nùng nhìn lướt qua, là tin quảng cáo, nhưng cô vẫn mở khóa màn hình mở Wechat ra, một giây sau không chút do dự kéo [Đổng Hiểu Hiểu Hiểu Bạn] vào danh sách đen.
Tạm biệt thôi.
Khi Hứa Ý Nùng phụ trách hơn phân nửa dự án "Mã hóa vị trí chức năng linh kiện", bên trong Trục Ảnh nhao nhao truyền tin Nhất Duy gần đây có thể phải rút lui.
Đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ, xét cho cùng đoạn thời gian trước Trục Ảnh có CIO mới nhậm chức, nội bộ công ty một lần nữa xào bài, điều chỉnh hoạt động nhiều mặt, mọi người từ trên xuống dưới đều ở trong thời kỳ thích ứng mới, mà bên B hợp tác cũng không "may mắn thoát nạn", bị lấy ra mổ xẻ trước mặt mọi người.
CIO mới không tán thành hình thức hợp tác giữa công ty và nhân viên Nhất Duy trước đó, trực tiếp lật đổ hợp đồng ba năm mà hai đã bên ký kết, đơn phương thông báo cho bên B: Hợp đồng ban đầu bị hủy bỏ, bắt đầu từ tháng sau, chi phí dịch vụ của bên B được thanh toán theo mô hình giá cố định.
Tuy nhiên, bộ phận mua sắm hợp đồng mới vẫn chưa được quyết định, khoản thanh toán hợp tác đã nghiệm thu quý trước cũng bị trì hoãn không thực hiện được.
Trục Ảnh vi phạm hợp đồng trước, lại cường thế khất nợ khoản hợp tác giai đoạn trước, nói trắng ra là muốn giữ điểm yếu của bên B.
Mà vì duy trì hợp tác, Nhất Duy lại không thể đi theo trình tự pháp luật, đây cũng là mối quan hệ "bất bình đẳng” phổ biến tồn tại trong hợp tác giữa bên A và B trên thị trường hiện nay.
"Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, Thượng Đê bên A thì mãi là Thượng để bên A, quá cường thế rồi.
(*thực hiện những thay đổi táo bạo khi mới nhậm chức)
"Người của Nhất Duy cũng giữ được bình tĩnh đấy chứ, cậu xem quản lý Vương chẳng thấy thay đổi gì, đổi lại người khác đã sớm xin cấp trên phái người lại đây thương lượng rồi?”
"Cho nên mới nót lân trước ờ thành phố H bọn họ rót rượu ép chúng ta vào chỗ chết, có chắc là không phải cố ý mượn cơ hội trút giận với chúng ta không?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lạt team của quản lý Vương làm việc quả thật rất hiệu quả.
Nếu thật sự phải đổi bên B, đến một nhóm người mới, chúng ta cũng phải thích ứng lại lần nữa.
Kỳ thật lần này công ty chúng ta làm việc quá vô nhân đạo, nếu như chọc cho Nhất Duy nóng nảy, đâm lao cũng phóng theo lao kết thúc hợp tác, hại người cũng chẳng lợi cho mình, lúc đó biết tìm ai để thay thế đây?"
Hôm nay Hứa Ý Nùng vừa đẩy cửa vào thì nghe thấy tổ viên thảo luận như thế, cô từ trước đến nay không tham dự vào mấy chuyện lởn nhỏ trong công ty, cũng không cho phép tổ viên lén lút bình phẩm từ đầu đến chân với tổ khác.
"Đây là phòng trà nước hay diễn đàn tin đồn? Chuyện tôi giao cho mọi người đều làm xong rồi sao?" Cô ngước mắt nhìn về phía bọn họ, phát hiện vị trí bên B hôm nay không có một bóng người, khó trách bọn họ có thể không kiêng nể gì mà thoải mái nói chuyện.
Lúc Hửa Ý Nùng nghiêm túc mỉm cười trông cũng rất đáng sợ, mấy người vội vàng tản ra làm việc.
Cô lấy một xấp tư liệu trên bàn làm việc cầm đi tìm Vu Tranh ký tên, lúc đi ra ngoài lại nghe được giọng nói của Tả Sướng.
"Hôm nay bên Nhất Duy không thấy một bóng người, cho nên lần này, quản lý Vương sẽ đi thật sao?"
Đến cửa phòng làm việc của Vu Tranh, anh ta đang quay lưng đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoạt Hứa Ý Nùng không gõ cửa quấy rầy mà đứng lặng ở cửa chờ đợi.
Từ xa Vương Kiêu Kỳ đã nhìn thấy cô tay ôm tài liệu trước ngực, dáng vẻ thẳng tắp quy cũ.
Cuộc điện thoại này của Vu Tranh kéo dài khá lâu, cô vẫn đứng yên như thế, dần dần cảm giác được chân mỏi nhừ, cô thoáng điều chỉnh tư thế đứng một chút, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, cho dù cách một khoảng cách cũng có thể cảm nhận được phong độ tư thái anh tuấn.
Vương Kiêu Kỳ cuối cùng cũng dừng chân, hai người khách sáo chào hỏi trước văn phòng.
"Tổ trưởng Hứa."
Hứa Ý Nùng vén tóc ra sau tai, "Quản lý Vương."
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Vu Tranh lúc này mới xoay người, nhìn thấy hai người đứng ở cửa cách nhau khoảng cách an toàn ít nhất một cánh tay, giống như chuyện đêm đó ở thành phô H không hề tồn tại, chỉ là ảo giác của một mình anh ta mà thôi.
Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp diễn, anh ta gật đầu ra hiệu rằng họ có thể vào.
Vương Kiêu Kỳ nhường Hứa Ý Nùng vào trước, Hứa Ý Nùng lại nhường anh vào trước, đợi đến lúc Vu Tranh gọi điện thoại xong hai người vẫn còn đang nhường nhau, anh ta ho khẽ một tiếng, “Vào hết đi."
Vương Kiêu Kỳ lần này trực tiếp lui về sau một bước, Hứa Ý Nùng cũng không khách sáo với anh nữa, cất bước đi vào trước, Vương Kiêu Kỳ theo sát phía sau.
Vu Tranh cũng đã ngồi xuống bàn làm việc rộng rãi, đầu tiên anh ta khách sáo giơ tay mời Vương Kiêu Kỳ ngồi đối diện mình, “Quản lý Vương, mời ngồi." Sau đó nhìn lướt qua tài liệu trên tay Hứa Ý Nùng, giọng điệu khách sáo rõ ràng đã tự nhiên hơn rất nhiều, “Ký tên à?"
Hứa Ý Nùng cũng dửng đối diện anh ta, bên cạnh chỗ ngồi của Vương Kiêu Kỳ, cô trả lời, “Phải."
Lúc chuẩn bị đưa tài liệu, Vu Tranh ngẩng đầu nhìn cô, trêu ghẹo, “Đứng xa như vậy đưa tài liệu ký tên, cô cảm thấy tay tôi dài hay tay cô dài?"
Văn phòng rộng lớn bỗng yên tĩnh chốc lát, Vương Kiêu Kỳ vẫn ngồi im bất động, Hứa Ý Nùng bèn yên lặng xê dịch bước chân, đổi sang đứng bên cạnh Vu Tranh.
Vu Tranh nhận tài liệu đồng thời nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ, “Quản lý Vương tìm tôi có chuyện gì sao?"
Vương Kiêu Kỳ lịch sự muốn chờ anh ta ký xong, "Vu tổng cứ bận trước đi, tôi bên này cũng không vội.
Vu Tranh cầm lấy một cây bút ký tên, tầm mắt chuyển từ Hứa Ý Nùng sang hướng đối diện, mỉm cười, “Tiểu Hứa là người mình cả, quản lý Vương có gì cứ nói, không sao."
Bầu không khí không hiểu sao trở nên mập mờ, tay Hứa Ý Nùng cầm tờ giấy có chút trơn trượt, phải chà xát hai lần mới thành công lật trang.
Cô cúi đầu, tầm mắt rơi thẳng vào chồng tư liệu kia, không nhìn thấy biểu cảm của người đối diện, chỉ có thể nghe được giọng nói.
Vương Kiêu Kỳ nhàn nhạt mở miệng, “Nhất Duy hợp tác với Trục Ảnh đã hơn ba năm, Vu tổng và chúng tôi cũng là bạn cũ, vậy có mấy lời tôi sẽ nói thẳng."
Sau khi CIO mới nhậm chức, anh ta đã thay đổi và điều chỉnh nhóm giám đốc điều hành cấp trung Trục Ảnh.
Vu Tranh hiện đang giữ chức giám đốc BOM đồng thời tạm thời kiêm nhiệm giám đốc IT, bộ phận IT bên B hiện tại có việc tìm anh ta là hợp tình hợp lý.
Hứa Ý Nùng cảm thấy Vương Kiêu Kỳ chắc hẳn đến vì chuyện khoản tiền hợp đồng khất nợ.
Hứa Ý Nùng tiếp tục lật trang cho Vu Tranh, anh ta xem xong một trang cô lại lật tiếp một trang, sau khi nghe Vương Kiêu Kỳ nói anh ta cũng không ngẩng đầu nữa, nhìn lướt qua mấy chữ rồi nói: “Ừ, cậu nói đi."
Ngữ khí Vương Kiêu Kỳ vẫn khiêm tốn, "Tôi tới để nhắn gửi anh mấy câu, gần đây công ty chúng tôi có nhiều dự án, có thể sẽ điều một số người từ chỗ tôi đi."
Bút ký tên của Vu Tranh thoáng dừng lại, anh ta ngẩng đầu, mỉm cười, "Ý của quản lý Vương là?"
Vương Kiêu Kỳ vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, cười trả lời, sửa lại, "Vu tổng, là ý của cấp trên, loại người làm công như chúng tôi cấp trên nói cái gì thì chỉ biết chấp hành cái đó."
Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, dựa theo tình huống tiến triển của các dự án trong tay các tổ BOM hiện nay, cho dù có thể duy trì hiệu suất hiện có, nhưng khả năng kéo dài tiến độ lại rất lớn, mọi người chỉ có thể dựa vào tăng ca làm thêm giờ để sửa chữa.
Nếu lúc này bên B lại tạm thời điều người đi, ngắn một hai ngày còn ổn, dài thì một tuần hoặc trở lên, nhân lực phục vụ không đủ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhiều dự án trong tay Trục Ảnh bị kéo dài.
Một hai hạng mục bị kéo dài có thể giải thích, nhưng một khi nhiều, kết quả có thể tường tượng được, đến lúc đó sẽ hình thành cục diện đáng ngại điển hình là cấp trên không đưa ra quyết sách dẫn đến cấp dưới phải chịu trận.
Cho nên, vừa rồi Vương Kiêu Kỳ tuy rằng vẫn chưa nói gì nhiều, nhưng kỳ thật đã biểu thị rất rõ.
Anh dùng phương thức này để tiến hành phản kích Trục Ảnh, không nói thẳng, nói khách sáo là cho Trục Ảnh một bậc thang bước xuống, nói không khách sáo là vứt ra lời nói rồi để bọn họ tự mình thưởng thức.
Hứa Ý Nùng không khỏi ngước mắt lên, cảm thấy người đối diện thiếu chút nữa khắc hai chữ “khôn khéo" lên mặt, đồng thời một quản lý dự án như anh lại một mình tới đây đàm phán, có thể thấy được mức độ tín nhiệm và coi trọng của Nhất Duy đối với anh.
Mà Vu Tranh đương nhiên biết mục đích lần này Vương Kiêu Kỳ tới tìm anh ta, cho rằng anh sẽ đến công khai, không ngờ là trong tối.
Ý cười của anh ta vẫn không giảm, “Quản lý Vương, hợp tác đã nhiều năm, hai bộ phận chúng ta cũng thường xuyên qua lại, phong cách xử sự của hai bên đã sớm quen thuộc.
Từ góc độ cá nhân, tôi cũng rất tán thành Nhất Duy, các cậu làm việc rất hiệu quả, đoàn đội cũng vô cùng chuyên nghiệp, tương lai vẫn hy vọng có thể tiếp tục hợp tác, có điều chuyện điều động người tôi vẫn phải báo cáo với cấp trên một tiếng."
Vu Tranh không đau không ngứa đá quả bóng cho cấp trên, đương nhiên hôm nay Vương Kiêu Kỳ không phải tới nghe những lời đường hoàng này của anh ta, anh gật đầu theo, "Nếu lãnh đạo cấp cao hai bên trực tiếp thương lượng, đối với cấp dưới chúng ta là không thể tốt hơn."
Vu Tranh tiếp tục ký cho xong giấy tờ, không vội nhìn phía sau, bắt đầu đặt câu hỏi, “Nhưng việc này khá là đột ngột, cậu phải nói cụ thể cho tôi biết, bên các cậu chuẩn bị điều động bao nhiêu người? Lúc nào thì bắt đầu? Mỗi người phải đi bao lâu?”
"Chuyện này trước mắt vẫn khó nói, xét cho cùng bây giờ chúng tôi đang phải chịu áp lực làm việc với các anh theo hình thức không hợp đồng, đến nay hơn hai tháng đã không có điều khoản ràng buộc...” Vương Kiêu có ý ám chỉ, lại hơi đẩy nhanh tốc độ nói, "Có điều Vu tổng yên tâm, Nhất Duy chúng tôi làm việc luôn cẩn thận, tuân theo nguyên tắc đôi bên hợp tác vui vẻ là trên hết, có chuyện sẽ đánh tiếng sớm, không để cho đối tác trở tay không kịp.
Giai đoạn sau bên tôi cũng sẽ hết sức phối hợp, cố gắng để dự án trong tay Trục Ảnh vận hành bình thường."
Anh đúng lý hợp tình dẫn ra ngọn nguồn sự việc, biết dừng đúng lúc còn phản pháo lại một kích.
Trong lòng Vu Tranh đã quá rõ ràng, Hứa Ý Nùng thấy anh ta lại dừng bút, động tác lật trang cũng theo đó dừng lại.
Trong lời nói của Vương Kiêu Kỳ có hàm ý khác, khiến Vu Tranh không còn lảng tránh đề tài mà anh ta vẫn luôn tránh né kia, đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng như lời quản lý Vương nói, mấy năm qua chúng tôi và Nhất Duy hợp tác vẫn rất vui vẻ, gần đây bởi vì chuyện nội bộ của công ty chúng tôi đã khiến cho Nhất Duy các cậu có chút thay đổi.
Tuy rằng trước đó khối IT không thuộc về phân công quản lý của tôi, nhưng nhìn khái quát lại, gần hai năm qua chúng ta đã ký kết hợp đồng ít nhất ba ngàn vạn, trước đó đều tuân theo thủ tục quy định, luôn đáp ứng mức giá hàng năm của các cậu, miễn nằm trong phạm vi hợp lý, cũng không bao giờ kỳ kèo một chữ.
Dù sao chúng tôi cũng cùng suy nghĩ với các cậu, tình hữu nghị là trên hết." Anh ta thưởng thức cây bút ký tên trong tay.
"Tôi biết hai tháng nay các cậu đã vất vả, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai tháng đâu tư chỉ là giọt nước bỏ bể, tôi nghĩ, lấy quy mô hiện nay của Nhất Duy cũng sẽ không tính toán chi li như vậy.
Hơn nữa vấn đề thanh toán trước đó không phải là không giải quyết được gì, trước mắt không phải chúng tôi vẫn đang thảo luận hình thức hợp tác mới sao? Không phải tôi, cậu, hay bất cứ ai ngồi ở đây hôm nay có thể tự đưa ra quyết định.” Vu Tranh vừa nói vừa chỉ thị Hứa Ý Nùng lấy vài chai nước khoáng từ trong tủ ly tách phía sau ra, “Quản lý Vương, cậu cũng rất rõ ràng, một khi công ty phát triển lớn mạnh thì cơ cấu tổ chức bên trong khó tránh khỏi phức tạp, quy trình cũng theo đó chậm lại.
về điểm này, hy vọng mọi người có thể hiểu được.”
Hứa Ý Nùng tìm được nước khoáng thì cầm lấy hai chai, một chai đặt trước mặt Vương Kiêu Kỳ, anh nói một tiếng, “Cảm ơn.”
Còn một chai Hứa Ý Nùng đặt bên tay Vu Tranh, cô một lần nữa đứng bên cạnh anh ta, lại mặt đối mặt với Vương Kiêu Kỳ.
“Không có gì."
Vu Tranh thuận tay tiếp nhận rồi vặn mở nắp chai ra, lại đưa cho Hứa Ý Nùng.
Hành động này khiến cô sửng sốt, Vu Tranh vẫn giữ nguyên tư thế giơ chai nước lơ lửng hồi lâu, nhưng từ đầu tới cuối không nhìn cô.
Khi Hứa Ý Nùng ý thức được chai nước kia là mở cho mình, cô đành phải thức thời nhận lấy, nhưng uống cũng không phải, không uống cũng không phải.
Tầm mắt Vương Kiêu Kỳ dời khỏi động tác của hai người đối diện, ý cười còn sót lại trên mặt lẫng lặng biến mất, sắc mặt điềm tĩnh.
"Vu tổng nói đúng, trước đây chúng ta hợp tác quả thực rất vui vẻ, mà hợp tác vui vẻ là thành lập trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, có thể tiếp tục hợp tác đến nay tất nhiên là dựa vào sự phối hợp ăn ý ngày càng chín muồi giữa đôi bên.
Trùng hợp là tôi cũng có đơn giản thống kê lại những lợi nhuận của tất cả dự án mà chúng ta từng hợp tác trước đây.
Bởi vì chúng tôi đã đầu tư vào quý công ty những chuyên gia tư vấn có kinh nghiệm và chất lượng cao, ngoài ra khi bắt đầu hợp tác chúng tôi còn cung cấp bốn tháng dịch vụ miễn phí, thế nhưng lợi nhuận của các dự án ở Trục Ảnh tổng thể thấp hơn nhiều so với các dự án chúng tôi phục vụ ở các công ty khác.
Vì Trục Ảnh, chúng tôi đã từng từ bỏ dự án có lợi nhuận cao hơn, nói đùa thì chẳng khác gì lấy lỗ làm lãi." Vương Kiêu Kỳ thả lỏng tư thế ngồi, cũng không tiếp tục vòng vo với anh ta nữa.
“Mà chúng tôi thân là bên B, cái khác khó nói, nhưng am hiểu nhất chính là hai chữ hiểu chuyện." Anh nhấn mạnh hai chữ hiểu chuyện, "Cho nên chúng tôi nhận thức rõ khó khăn về quy mô lớn và quá trình lâu dài của Trục Ảnh, nhưng cũng xin anh hiểu cho những khó khăn của bên B chúng tôi.
PMO* của công ty chúng tôi đã gửi cho chúng tôi một cảnh báo rủi ro.
Nếu hợp đồng mới không được ký kết, công ty sẽ cưỡng chế yêu cầu chúng tôi rút người.
Tôi cũng đã làm việc ở Trục Ảnh ba năm, từ cấp độ cá nhân cũng có cảm tình nhất định.
Bởi vì việc chúng tôi rút người sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường của các anh, thậm chí còn trì trệ, đó là điều mà cá nhân tôi không muốn thấy.
Và tôi nghĩ, ngay cả Vu tổng đang ngồi ở vị trí hiện tại cũng không hề muốn thấy.”
(*PMO là viết tắt của Project Management Office, phòng quản lý dự án.)
Trong lời nói của anh có gai, nhưng đắn đo thích đáng, lúc này Hứa Ý Nùng đã rõ ràng thấy sắc mặt Vu Tranh tối sầm hơn trước, nhưng lần này anh ta không vội đáp lại, mà tự mình lật tài liệu Hửa Ý Nùng đưa đến trước mặt, là một phần quy cách nghiệp vụ của hệ thống PLM*.
(*PML: quá trình quản lý vòng đời sản phẩm.)
Anh ta nhíu mày, đột nhiên hỏi cô, “Muốn thay đổi hệ thống?"
Lúc này anh ta chuyển đề tài hiển nhiên là muốn mượn chuyện này tránh né Vương Kiêu Kỳ, Hứa Ý Nùng chỉ có thể thông minh phối hợp với anh ta.
Cô gật đầu, tiện tay đặt chai nước khoáng kia sang một bên, "Hiện trạng trước mắt là hệ thống chỉ triển khai một quy trình thay đổi hoàn chỉnh, nhưng trong nghiệp vụ thực tế tồn tại rất nhiều thay đổi mang tính sửa lỗi, cũng cần tuân theo một quy trình thay đổi hoàn chỉnh, điều này ảnh hưởng đến sẽ tự động tạo ra một danh sách chênh lệch, khi kỹ sư BOM sửa lỗi, chỉ cần có một đồng nghiệp khác kiểm tra đối chiếu danh sách chênh lệch này một chút là được, như vậy có thể bảo đảm độ chính xác của thay đổi."
Nếu là người bình thường thì lúc này đã sớm thiếu kiên nhẫn lấy cớ đi trước, nhưng Vương Kiêu Kỳ vẫn ngồi vững vàng, thậm chí còn nhàn nhã mở chai nước khoáng vừa rồi ra uống vài ngụm, giống như đang âm thầm thông báo, Vu Tranh muốn trì hoãn thì anh tiếp, cỡ nào cũng chịu được.
Chuyện này trước kia tuyệt đối không thể xảy ra.
Anh càng không đi, Hứa Ý Nùng càng tâm phiền ý loạn cảm thấy anh chướng mắt.
Vu Tranh xem xét tài liệu trong tay, "Có cơ chế bảo đảm này là tốt rồi, quy trình thay đổi nhanh chóng không những có thể nâng cao hiệu suất của các cô mà còn giảm bớt lượng công việc cho các lãnh đạo, đỡ phải sửa đổi hoặc chờ đợi chúng tôi phê duyệt trong hệ thống/
Hứa Ý Nùng nhân cơ hội kết thúc, "Đúng vậy, lãnh đạo, anh xem tiếp nếu không có vấn đề gì thì ký tên xác nhận ở đây, lát nữa tôi sẽ đưa tài liệu này đến bộ phận IT, mời bên 1T tiến hành khai thác hệ thống.”
Vu Tranh cuối cùng chấp bút ký tên, vừa thu bút, Vương Kiêu Kỳ liền nhân cơ hội buông chai nước khoáng trong tay xuống, tận dụng từng giây từng phút.
"Ngại quá Vu tổng, tôi còn hai câu nữa là đi ngay.”
Vu Tranh thấy anh vẫn chưa đi thì giả vờ nói, "Là tôi ngại mới đúng, bị tài liệu vừa rôi cắt ngang, mời cậu tiếp tục."
Vương Kiêu Kỳ lúc này nói thẳng, "Vốn đầu tư hai tháng nay không có bất kỳ bảo đảm nào, nếu khoản tiền chậm chạp không thu hồi được tôi cũng không thể giải trình với cấp trên, nhờ anh hỗ trợ xúc tiến việc thực hiện hợp đồng mơi, đến lúc đó tôi mới có nhiều tự tin gọi nhiều người qua đây, đẩy nhanh tiến trình của tất cả dự án.” Câu cuối cùng mang theo chút bức bách, từng bước ép sát.
Nói đến nước này, Vu Tranh đã không còn lòng dạ nào chu toàn với anh nữa, đành phải ứng phó trước:
“Quản lý Vương, đoàn đội của cậu làm việc tận tâm tận trách, tôi thấy được, tôi cũng hy vọng chúng ta có thê tiếp tục hợp tác.
Hiện tại toàn bộ tập đoàn đang xúc tiến việc hủy bỏ hình thức hợp tác ngày - người, lĩnh vực nghiên cứu và phát triển của chúng tôi cũng chỉ có thể chấp hành.
Tiếp theo sẽ hợp tác như thế nào, chúng tôi nhất định sẽ tích cực đẩy mạnh.
Đồng thời tôi hy vọng cá nhân cậu đừng cảm thấy áp lực quá, khoản đầu tư của các cậu trong hai tháng qua tôi cũng sẽ phản ánh với cấp trên, tuyệt đối sẽ không để cho cậu khó xử, cứ yên tâm.”
Vương Kiêu Kỳ đứng dậy cảm ơn, "Vậy làm phiền Vu tổng rồi.”
Vu Tranh cũng đứng dậy, "Không có gì.”
Cuộc đàm phán cứ như vậy kết thúc, Vu Tranh ký xong tất cả chữ ký, Hứa Ý Nùng máy móc đưa tay thu dọn tư liệu.
Vu Tranh đậy nắp bút lại, anh ta bất ngờ lên tiếng hỏi Hửa Ý Nùng, "Bây giờ, cô thấy vị quản lý Vương này thế nào?”
Hứa Ý Nùng trả lời lại câu nói mà anh ta đã nói với cô lúc trên tàu cao tốc đi đến thành phố H.
"Quả thật lấy một chọi mười, đáng giá đào."
Vu Tranh nhìn cô, “Phương diện nào?
"Năng lực kinh doanh, mức độ đàm phán, thủ đoạn xã hội."
Vu Tranh nhướng mày, "Thua tâm phục khẩu phục rồi sao?" Anh ta chỉ hội nghị lần đó.
Hứa Ý Nùng nâng tài liệu lên, "Cũng không phải, không ai hoàn mỹ, anh ấy cũng luôn có nhược điểm của anh ấy."
Vu Tranh rất có hứng thú; "Ví dụ như?"
Hứa Ý Nùng lại lắc đầu, "Không biết, tôi đoán mò thôi."
Vu Tranh nhìn cô chăm chú, đột nhiên vô cớ thốt ra một câu, “Bây giờ quan hệ giữa cô và quản lý Vương không tệ nhỉ."
Động tác trên tay Hứa Ý Nùng thoáng dừng lại, mặt không đổi sắc hỏi, “Sao anh lại nói vậy?"
Vu Tranh thấy cô như đã quên chuyện ở cửa quán bar thành phố H, ngón tay vuốt ve qua lại trên thân bút, “Đêm đó ở thành phố H, không phải cậu ấy đưa cô về khách sạn sao?"
Hứa Ý Nùng ra vẻ cố gắng nhớ lại, cuối cùng nặn ra một nụ cười, “Ngày đó uống nhiều nên trí nhớ của tôi bị đứt đoạn, hoàn toàn không nhớ rõ đã về như thế nào.
Là anh ấy đưa về sao? Nhưng không thấy anh ấy nhắc tới, chắc là là bị dáng vẻ say rượu của tôi dọa sợ rồi." Lại hỏi ngược lại anh ta, “Vu tổng, sao anh biết? Sau đó anh cũng tới quán bar sao?"
“Tôi.."
Lúc này điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông, đoạn đối thoại bị cắt ngang, Hứa Ý Nùng không quấy rầy nữa, “Anh bận việc đi, tôi đi trước đây, Vu tổng."
Vu Tranh gật đầu, Hửa Ý Nùng cầm tài liệu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Anh ta nhìn bóng dáng xinh đẹp vội vã rời đi của cô, nghe điện thoại mà như có điều suy nghĩ...
------oOo------