Nhiệt độ trên đầu ngón tay trong nháy mắt luân phiên, lúc ấy lòng bàn tay Hứa Ý Nùng có cảm giác bị đồ vật cào nhẹ, cô rủ mắt liếc nhìn, chợt thấy miếng băng cá nhân trên ngón áp út tay trái của anh.
Mãi đến ngày hôm sau Hứa Ý Nùng vẫn còn cảm nhận được sự thô ráp khi bị ma sát kia.
Sáng sớm, cô thưởng thức bữa ăn sáng nóng hổi, đây là một trong những chuyện cô cảm thấy hưởng thụ nhất sau khi về nước.
Dì lại bưng bánh quẩy mới chiên ra, Hứa Ý Nùng gắp một miếng, ngẩng đầu vừa thở ra vừa nói, “Ngon lắm ạ.”
“Ăn chậm thôi, người không biết còn tưởng em từ nước ngoài chạy nạn về đấy.” Người ngồi đối diện mở miệng nói, chính là anh họ Kỷ Dục Hằng của cô.
Anh họ lớn hơn cô bốn tuổi, từ nhỏ đã ưu tú, sự tồn tại của anh ấy tựa như một ánh sáng chiếu sáng khắp mọi nơi, đi đến chỗ nào cũng tỏa sáng rực rỡ, còn cô tuy rằng cũng rất giỏi, nhưng về mọi mặt lại kém hơn anh họ đôi chút, chỉ là ‘đôi chút’ này cô lại luôn bị mẹ mình nhắc tới, “Con nhìn anh họ của con đi!”
Cho nên từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, trong thế giới của cô không có con nhà người khác, chỉ có một người anh họ không phải là nhân loại học này.
Khoa trương nhất là, lúc cô học tiểu học có lần tan học bị chủ nhiệm lớp gọi lại, giáo viên đưa cho cô một bài thi Olympic, “Cái này em mang về đi.”
Đầu đề bài thi in mấy chữ to “Trung học phổ thông”, lúc ấy cô nghĩ, tuy rằng thành tích của mình đứng hàng đầu, nhưng giáo viên dường như cũng quá coi trọng cô rồi chăng, ấy vậy mà trực tiếp quăng một tờ bài thi trung học phổ thông cho cô, trong khi cô mới học lớp năm!
Vừa định khiêm tốn nói để cô làm thử xem.
“Đưa cho anh của em.” Lời tiếp theo của giáo viên tựa như một tia sấm sét đánh cho cô trong cháy ngoài mềm.
“???”
“Con gái cô cùng khóa với anh trai em, bài thi này là cô nhờ người trong tỉnh lấy giúp, bài thi Olympic năm nay của học sinh trung học phổ thông toàn quốc đều nói anh trai em làm rất tốt, cô lại muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu tốt, cũng dễ so sánh chênh lệch.”
“……”
Cô giáo thấy cô nửa ngày không nhận, đẩy kính hỏi, “Kỷ Dục Hằng là anh họ em phải không?”
“À, đúng vậy ạ.”
Cứ thế, đây là cách Hứa Ý Nùng trưởng thành ‘khỏe mạnh’ dưới “cái bóng” của Kỷ Dục Hằng.
Anh họ bây giờ đang là quản lý cấp cao của ngân hàng hàng đầu trong nước, mấy năm trước mang theo vợ con đến định cư ở thành phố A, nghe nói các nhà lãnh đạo của họ đã làm rất nhiều công tác tư tưởng trước và sau mới có thể thuyết phục anh ấy đến thành phố A.
Một thành phố lớn cấp quốc tế nơi người chen nhau vỡ đầu muốn cắm rễ này, vậy mà phải ba lần bảy lượt mời anh ấy, anh ấy mới chịu đến, đúng là trâu bò.
Sau khi cô về nước không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đến nương tựa anh ấy, hiện tại đang ở nhờ nhà anh ấy.
Ở thành phố A nhân tài đông đúc mà có nhà có hộ khẩu, vợ con bên cạnh chăn ấm nệm êm, cuộc sống này khiến người ta mơ ước đến cỡ nào chứ? Hiện tại so với anh họ thì cô không chỉ kém ‘đôi chút’ nữa rồi.
“Tay nghề của dì này rất tuyệt vời.” Hứa Ý Nùng cảm thán rồi lại cắn một miếng bánh quẩy.
“Dì ấy cũng là người thành phố C.”
“Khó trách có mùi vị khi còn bé.”
Hai anh em nói chuyện phiếm một hồi, Kỷ Dục Hằng múc cháo vào trong bát rồi hỏi cô, “Ngày đầu tiên báo danh thế nào?”
“Thì cũng bình thường, làm ở đâu mà không phải làm.” Hứa Ý Nùng nhìn anh ấy múc cháo để hồi lâu nhưng không uống một ngụm, anh ấy không vội cô cũng không có gì phải vội, “Yên tâm húp đi, không làm bỏng được anh đâu.”
Kỷ Dục Hằng làm như không nghe thấy, vừa tiếp tục động tác vừa nói, “Môi trường làm việc trong nước không giống với nước ngoài, em muốn hoàn toàn thích ứng phải mất chút thời gian.”
“Chuyện này em biết.” Hứa Ý Nùng cúi đầu húp một ngụm cháo, ngẫm lại vẫn nói, “Em vừa trở về, rất nhiều tài liệu chuyển về còn phải làm thủ tục, chờ làm xong mấy việc đó em sẽ đăng ký ký túc xá của công ty.”
“Đừng!” Đột nhiên vang lên một hồi tiếng lạch bạch chạy bước nhỏ.
Một bóng dáng nhỏ nhắn lao thẳng về phía Hứa Ý Nùng, cô vô thức tiếp được, là một phiên bản nhỏ của Kỷ Dục Hằng, cô con gái năm tuổi của anh họ, Kỷ Nhạc Du.
Bé con ôm chặt lấy Hứa Ý Nùng, “Cháu không muốn cô đi!” Sau đó quay đầu lại năn nỉ bố cô bé, “Bố, bố đừng đuổi cô đi được không? Con có thể nhường phòng con cho cô ở!”
Bố cô bé: “…”
Dáng vẻ đáng yêu của cô bé khiến Hứa Ý Nùng buồn cười, cô đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô bé.
“Bố cháu không đuổi cô đi, là cô tự dọn đi.”
“Đi đâu mà đi, trong nhà cũng không phải không có phòng, ở bên ngoài sao có thể so với ở nhà chứ?” Chị dâu Đồ Tiểu Ninh theo sát con gái đến nhà ăn, dáng vẻ tự nhiên nhàn nhã của một bà chủ nhà.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dục Hằng, gọi con gái tới, “Nhạc Nhạc, lát nữa cô con còn phải đi làm, con đừng quấy rầy cô ấy ăn sáng.”
“Ò.” Cô bé con không tình không nguyện đi qua, trước khi đi còn bị Hứa Ý Nùng nhéo nhẹ một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.
Kỷ Dục Hằng lặng lẽ đẩy phần cháo mình vừa múc tới trước mặt bà xã.
Hứa Ý Nùng lúc này mới hiểu được vừa rồi vì sao anh cô múc nửa ngày không ăn, thì ra là chuẩn bị cho bà xã, sợ chị ấy bị phỏng nên mới múc ra để sẵn.
Mẹ kiếp, cô đã gây ra nghiệp chướng gì mà mới sáng sớm đã bị cho ăn cẩu lương như vậy chứ?
“Em đây không phải sợ gây thêm phiền toái cho hai người sao, em ở lại đây dù sao hai người cũng không tiện lắm.” Hứa Ý Nùng quay mặt đi, nói tiếp đề tài vừa rồi.
“Đi ra ngoài lăn lộn vài năm đúng là đã trưởng thành hiểu chuyện không ít, còn biết không gây thêm phiền toái cho anh nữa.” Kỷ Dục Hằng trêu chọc cô.
Hứa Ý Nùng liếc anh ấy một cái, Đồ Tiểu Ninh thì oán trách vỗ nhẹ chồng rồi nhìn về phía cô, “Đừng để ý đến anh ấy, nơi này chính là nhà em, anh trai em ba ngày hai bữa xã giao, chị ở thành phố A lại không có bạn bè, em ở lại đây chị vừa vặn có thêm bạn.”
Tiểu Nhạc Nhạc cũng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đó cô, bố cháu rất bận việc, thường xuyên không ở nhà, cháu và mẹ rất nhàm chán, mẹ dẫn cháu ra ngoài thì lại không biết đường, cô ở lại với mẹ con cháu đi mà.”
Kỷ Dục Hằng nhìn dáng vẻ một xướng một họa của hai mẹ con, đây đâu phải đang giữ người lại, ngược lại là biến tướng lên án anh ấy, anh ấy miễn bình luận, chỉ im lặng ăn cháo.
Đồ Tiểu Ninh thấy anh ấy nửa ngày không lên tiếng, còn lẳng lặng ngồi đó ăn cháo, lại đánh anh ấy một cái, ý bảo anh ấy bày tỏ thái độ.
Kỷ Dục Hằng đổi tay trái cầm thìa, tay phải chuyển qua dưới bàn bắt được bàn tay Đồ Tiểu Ninh đánh anh ấy, đặt ở thắt lưng mình khiến cô ấy không thể động đậy, lại quay tầm mắt về chỗ Hứa Ý Nùng.
“Con bé mặt dày mày dạn, cũng chỉ tùy tiện khách sáo một chút, hai mẹ con các em còn cho là thật sao?” Anh ấy buông thìa xuống, một giây sau không chút nương tình vạch trần cô, “Nói như vậy cho dễ hiểu, cho dù mời tám cái kiệu lớn đến khiêng con bé đi, con bé cũng sẽ không dọn đi đâu.”
Hứa Ý Nùng suýt sặc, cô lập tức vỗ bàn nhắc nhở, “Kỷ Dục Hằng, xin chú ý lời nói của anh!”
Khóe môi Kỷ Dục Hằng nhếch lên, “Chuyện lớn như từ chức về nước mà em cũng có thể làm trong im lặng, em dũng giả vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, em còn sợ cái gì?”
Miệng anh họ cô rất độc, lù đù vác cái lu mà chạy, lần này Hứa Ý Nùng thật sự bị sặc, cô ho khan không ngừng.
Đồ Tiểu Ninh vội gọi dì rót nước, lại trách chồng mình: “Anh sao vậy?”
Đáy mắt Kỷ Dục Hằng tràn ngập ý cười, “Không phải em bảo anh nói chuyện sao?”
“Em, em kêu anh nói chuyện đàng hoàng mà!”
“Chứ anh có nói câu nào không đàng hoàng đâu?”
Hoàn toàn bị đánh bại, mấy người đang ngồi đây không một ai là đối thủ của anh ấy, Hứa Ý Nùng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định rút lui trước là trên hết.
“Em ăn xong rồi, đi làm đây.” Cô lau miệng đứng lên.
Ai ngờ Kỷ Dục Hằng cũng đứng lên, “Đi cùng đi.”
Hứa Ý Nùng: “…”
“Nhạc Nhạc, bố bận đi làm rồi, hôm nay mẹ đưa con đi học, con phải học thật tốt đấy, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô.” Lúc đi Kỷ Dục Hằng xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái.
Đồ Tiểu Ninh vuốt ve áo sơ mi cho anh ấy, lại chỉnh cà vạt, “Buổi tối nếu không xã giao thì về sớm một chút.”
“Được.” Kỷ Dục Hằng cúi đầu hôn lên môi cô ấy, không hề để ý đến Hứa Ý Nùng đang đứng bên cạnh.
Haiz, hay cho một tên đồ cẩu, Hứa Ý Nùng cảm thấy mình bị mạo phạm.
“Tạm biệt bố, tạm biệt cô, hôm nay cô tan tầm rồi phải cùng cháu ghép Lego đó.” Tiểu Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẹ vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Được.” Hứa Ý Nùng đáp lời, tặng cho cô bé một nụ hôn gió.
Sau đó cô cắn răng cùng Kỷ Dục Hằng ra ngoài, vốn tưởng rằng anh ấy nói đi cùng thang máy, chợt thấy anh chỉ ấn trừ một, cô nhắc nhở, “Này? Giúp em ấn số một đi.”
Kỷ Dục Hằng đứng yên bất động, “Anh đưa em đi.”
Như sét đánh giữa trời quang, Hứa Ý Nùng buồn cười bất đắc dĩ hỏi, “Anh hai, chúng ta, cùng đường sao?”
Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng vào mắt cô, “Rất trùng hợp, hôm nay cùng đường.”
“Không phải anh rất bận sao?”
“Cuộc họp vốn định tham gia bị hoãn lại, đưa em đi xong anh lại đi.”
Đối mặt với bão táp rồi, Kỷ Dục Hằng cắt đứt chút giãy dụa cuối cùng của cô.
Thâm tâm Hứa Ý Nùng như đồng hồ quả lắc đi theo anh ấy đến ga ra tầng ngầm, nhìn thấy xa xa có một chiếc Volkswagen Passat nhấp nháy sáng đèn, đến gần nhìn, xin lỗi, là cô mạo muội rồi, đó đâu phải là Volkswagen Passat, của người ta là Volkswagen Phaeton.
Tinh thần cô thoáng chấn động, có chút nịnh nọt nói, “Anh trai thân mến, chiếc Lexus của anh đâu rồi?”
“Bán trước khi chuyển đến thành phố A rồi.”
“Đến thành phố A đổi sang chiếc này?”
“Ừ.” Kỷ Dục Hằng tự tay kéo cửa ghế lái phụ cho cô, khẽ hất cằm, “Lên xe.”
Hứa Ý Nùng nhanh nhẹn nhấc chân lên, “Được, anh trai.”
Vào trong xe, cô hết sờ chỗ này rồi lại cọ chỗ kia, chờ Kỷ Dục Hằng ngồi lên, cô nhịn không được nói, “Anh trai thân mến, em có một câu không biết có nên nói hay không.”
Kỷ Dục Hằng kéo dây an toàn thắt lại, trực tiếp trả lời, “Vậy đừng nói.”
Hứa Ý Nùng làm mặt quỷ với anh ấy, “Mất cả hứng.”
“Hứa Ý Nùng.” Kỷ Dục Hằng lại gọi thẳng tên đầy đủ của cô.
“Hả?”
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, nói đi, vì sao đột nhiên về nước?” Anh ấy vừa nói vừa khởi động xe, chuyện nên tới vẫn phải tới.
Hứa Ý Nùng bày ra vẻ mặt cảm thấy anh ấy rất dung tục, dang hai tay ra, “Em hưởng thụ chế độ giáo dục bắt buộc chín năm, lại học dưới chính sách tốt của quốc gia, hiện tại học thành tài trở về, đương nhiên là muốn dâng hiến chút sức mọn, góp một viên gạch vào công cuộc hiện đại đại hóa xã hội chủ nghĩa của nước ta rồi.”
Kỷ Dục Hằng ngồi lái xe vững vàng như núi, đột nhiên giơ tay phải ra bắt đầu thao tác trên màn hình điều khiển trung tâm, bluetooth của ô tô đã tự động kết nối với điện thoại di động, Hứa Ý Nùng nhìn anh ấy chuyển đến danh bạ, trượt đến cột của dì út.
Hứa Ý Nùng sợ tới mức run rẩy toàn thân, lập tức gào lên một tiếng, “Chờ một chút!”
Tay Kỷ Dục Hằng vẫn đang giơ lơ lửng, Hứa Ý Nùng nắm chặt hai tay, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin, “Anh trai, soái ca, hảo hán! Em, em thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc!”
Kỷ Dục Hằng ghét bỏ rút tay về, “Nói.”
Bầu không khí yên lặng, Hứa Ý Nùng rũ mí mắt, mặc cho mái tóc dài phủ qua tai che khuất sườn mặt, sau một hồi lâu cô mới mở miệng, “Mấy ngày hôm trước em có lướt qua một video phỏng vấn lưu học sinh ở trên mạng, có câu nói thế này: Trong số mười lưu học sinh, nếu anh ném một hòn đá xuống, sẽ đập chết hai phú nhị đại không lo cơm ăn áo mặc, đập chết hai người học thần như anh, còn lại sáu người thì có năm người là bị trầm cảm.” Lại nghiêng đầu cười cười nhìn anh trai cô, “Em không muốn trở thành người thứ sáu, vì vậy em đã trở về.”
Kỷ Dục Hằng đạp thắng xe, anh ấy cũng từng là lưu học sinh, biết tất cả cảm giác phiêu bạt một mình bên ngoài như thế nào.
Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, đề tài không tiếp tục nữa.
Bên ngoài xe là tiếng ồn ào của thành phố, trong xe là sự im lặng kéo dài giữa hai anh em, thân xe vẫn đang vững vàng chạy về phía trước, tới ngã tư đường đèn đỏ mới dừng lại.
Tầm mắt Hứa Ý Nùng vẫn đặt ngoài cửa sổ, ký ức về thành phố này trong đầu cô theo thời gian trôi qua không còn như trước nữa, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cô giống như một người ngoài không hòa nhập được, ở nơi nào cũng không tìm thấy cảm giác thân thuộc.
Cho đến khi đầu bị vỗ nhẹ, cô ngoái đầu trừng mắt nhìn anh ấy như hồi nhỏ, “Gì vậy?”
“Có một câu hình như quên nói với em.” Kỷ Dục Hằng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên bật cười, “Hứa Ý Nùng, hoan nghênh về nhà.”
“Xí.” Hứa Ý Nùng quay mặt đi, chỉnh lại mái tóc, lần này đổi lại là cô ghét bỏ nói, “Kỷ Dục Hằng! Anh làm rối kiểu tóc của em rồi!”
……
Nghiêm khắc mà nói, hôm nay mới tính là ngày đầu tiên Hứa Ý Nùng chính thức đi làm.
Khi cô giẫm lên đôi giày cao gót bước vào viện nghiên cứu Trục Ảnh, cô không biết rằng mình lại vô tình trở thành tiêu điểm của cả viện.
Trong phòng hút thuốc tầng kỹ thuật.
Một đám đàn ông ngậm thuốc lá đứng trên ban công nhìn ra cửa lớn viện nghiên cứu.
Mọi người nhìn theo một bóng hình xinh đẹp từ trên chiếc Volkswagen bước xuống, cô ưu nhã vuốt vuốt mái tóc dài, tay trái xách túi, tay phải đút vào túi quần tây màu đen của phụ nữ, thân hình yểu điệu dưới sự phụ trợ của giày cao gót càng lộ vẻ cao gầy, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất nữ tính lão luyện.
“Ngoan ngoãn đi, không sợ Mercedes và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen có chữ cái*.” Không biết ai nói trước.
(*Volkswagen có chữ cái ám chỉ Volkswagen Phaeton)
Có người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chỉnh ống kính chụp một tấm ảnh về phía chiếc xe kia, sau đó phóng to ảnh, “OJBK, Phaeton không sai đâu.”
Rồi sau đó các loại tiếng thở dài nối gót mà đến.
Đối nhân xử thế ở trong tầm mắt càng ngày càng gần, có người ngậm thuốc híp mắt còn chưa từ bỏ ý định, “Nào nào các anh em, làm một kèo đi, đoán trong chiếc xe sang trọng kia người ngồi trên ghế lái là bố của cô nàng hay là bạn trai cô nàng nào?”
Trong nháy mắt cả phòng hút thuốc bỗng trở nên ồn ào.
Trong góc tường, Vương Kiêu Kỳ đứng gần cửa sổ, mặc cho ánh sáng tùy ý chiếu xuống toàn thân, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang lặng lẽ cháy, chồng chất ra một mảng lớn tàn thuốc.
“Quản lý Vương.” Cho đến khi vai bị người ta chạm vào, tàn thuốc trên đầu ngón tay hoàn toàn rơi xuống, người nọ hất cằm ra ngoài cửa sổ, có chút khoe khoang nói, “Đừng đứng ở chỗ này buồn bực hút thuốc một mình nữa, văn phòng bên B của các anh một con muỗi cái cũng không có, thế nào, em gái bên A chúng tôi xinh đẹp chứ?”
Ánh mắt Vương Kiêu Kỳ như nước, chỉ cười nhạt, không nói một lời.
“Đáng tiếc thật.” Bên tai lại thở dài một tiếng, “Người đẹp có thể đã là hoa đã có chủ.”
Vương Kiêu Kỳ chỉ hút nốt hơi thuốc cuối cùng, giơ tay lên ném mẩu thuốc trong tay vào thùng rác, giọng nói của anh không cao không thấp trong làn khói lượn lờ, như cười như không, “Cũng có thể là xe tốc hành cô ấy gọi.”
Phòng hút thuốc bỗng yên tĩnh một giây rồi lại sôi trào như bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng vậy! Còn có xe tốc hành mà!”.