Mặc Khả Niệm vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Người bên trên bỗng nhiên cúi đầu xuống gầm bàn. Vì giật mình, cô hét lớn:
- Aaaa....
Vừa thấy cô hét lên, Bạch Tuấn liền dùng tay bịt chặt miện cô lại:
- Tiểu Niệm, bình tĩnh lại nào.
Giọng nói quen thuộc này, Mặc Khả Niệm mở mắt ra nhìn, là Bạch Tuấn. Sao anh lại ở đây?
- Bạch Tuấn?
- Ừm. Tôi đây! Cậu ra ngoài này trước đi. Hiện tại bên ngoài bảo vệ đang đứng canh để bảo đảm cho sự an toàn của chiếc nhẫn cũng như buổi họp báo chiều nay. Giờ mà cậu đi ra chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Ngày hôm nay anh có việc nên đi ngang qua đây. Vừa hay lại bắt gặp cảnh Mặc Khả Niệm cô đang lén lút đi vào trong công ty Asipran. Vì tò mò nên Bạch Tuấn bèn đi theo. Chuyện về chiếc nhẫn thông qua tìm hiểu anh cũng vô tình phát hiện ra chiếc nhẫn của Asipran rất giống chiếc nhẫn mà Mặc Khả Niệm thiết kế rồi đưa cho anh xem vào tám năm trước khi hai người vẫn còn ở bên nhau. Cô còn nói sau này sẽ tự tay làm ra chiếc nhẫn đó rồi đặt tên cho nó là Everlasting Love nó sẽ là thứ chứng minh cho một tình yêu vĩnh cửu.
Khi thấy cô đi vào bên trong phòng, Bạch Tuấn liền đứng bên ngoài cửa giúp cô canh chừng người khác xuất hiện. Được một lúc từ đằng xa liền xuất hiện rất nhiều bảo vệ, họ đều tiến thẳng về phía anh. Bạch Tuấn thấy tình thế không ổn liền lẻn vào trong báo tin cho cô.
Tâm trạng Mặc Khả Niệm lúc này vô cùng rối bời. Nhét điện thoại vào trong túi, cô đi ra phía cửa sổ. Nhìn xuống bên dưới độ cao cũng không quá xa mặt đất, đây mới chỉ là tầng năm thôi mà. Nhưng may mắn rằng dọc xuống mỗi tầng đều có một chiếc cửa sổ, ở trên còn có một mái chắn khá to. Bên dưới cửa sổ không mở cũng không có người ở xung quanh đó
Thấy hành động của cô, Bạch Tuấn vội kéo tay cô lại:
- Cậu làm gì vậy? Đừng nói với tôi cậu định nhảy xuống nhé.
- Ừm. Giờ cũng hết cách rồi đành phải vậy thôi.
- Không được. Như vậy nguy hiểm quá.
Gạt tay Bạch Tuấn sang một bên, Mặc Khả Niệm chắc chắn nói:
- Mấy cái này đối với tôi không nhằm nhò gì cả. Còn cậu cũng mau tìm cách thoát ra đi. Nếu muốn đợi tôi nhảy xuống trước rồi tôi sẽ đỡ cậu.
- Cậu xuống trước đi, tôi sẽ theo cậu.
- Được. Cậu phải thật cẩn thận đó.
Nói xong, Mặc Khả Niệm bám vào thành cửa sổ rồi đu người xuống bên dưới. Dùng sức đưa chân vào trong mai chắn của cửa sổ, cô thành thục nhảy xuống. Cứ vậy cô đã xuống được một tầng. Bạch Tuấn ở phía bên trên cũng học theo động tác của cô rồi nhảy xuống.
Chỉ còn một tầng cuối cùng phải nhảy xuống, Bạch Tuấn nhanh nhẹn thành công nhảy xuống trước. Mặc Khả Niệm cũng tính nhảy xuống nhưng lại trượt chân mà mất thăng bằng rơi xuống, thấy tình thế cấp bách, Bạch Tuấn liền lấy thân mình đỡ lấy cô.
Nằm trên người Bạch Tuấn, Mặc Khả Niêm giật mình vội vàng đứng dậy rồi đỡ lấy anh:
- Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi, cậu không sao chứ?
- Tôi không sao. Cậu có bị thương ở đâu không?
- Tôi không sao! Cậu xem vết thương trên tay cậu đây nè, không sao cái gì chứ?
Nhìn vết thương trên cánh tay của Bạch Tuấn khiến cho Mặc Khả Niệm nhói lòng.
- Trên xe tôi có dụng cụ cứu thương.
- Vậy mau lên đó thôi.
Ngồi trên xe, Mặc Khả Niệm cẩn thận xử lý vết thương cho Bạch Tuấn. Nhìn từng cử chỉ, hành động vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận của cô, trái tim anh bất giác đập mạnh.
- Sao cậu ngốc quá vậy? Tự nhiên đỡ tôi làm gì?
- Tôi không muốn cậu bị thương.
Câu nói của Bạch Tuấn khiến cho Mặc Khả Niệm chính thức bị cảm động. Nhìn thẳng vào mắt cô, anh khẽ lên tiếng:
- Niệm Niệm, chúng ta.....có thể quay về như lúc trước không?
Câu hỏi khiến cho mọi hành động của Mặc Khả Niệm ngưng lại. Cô cúi đầu không dám đối mặt với Bạch Tuấn. Cô không biết bản thân mình phải trả lời câu hỏi này của anh như thế nào. Bất ngờ, Bạch Tuấn nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, từ từ tiến lại muốn trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào, nhưng nụ hôn còn chưa kịp trao đã bị Mặc Khả Niệm xoay mặt né tránh:
- Tôi rất cảm kích những việc cậu đã làm cho tôi nhưng Bạch Tuấn, chuyện của chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi. Mong cậu đừng nhắc lại nó nữa. Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRUMtru yeЛ. V Л }
Bạch Tuấn cứng đầu hỏi lại:
- Không phải chúng ta từng nói khi gặp lại nhau nếu cậu chưa có người bên cạnh, tôi cũng không có thì chúng ta sẽ bên nhau sao?
- Bạch Tuấn cậu bình tĩnh lại đi. Tôi với Hạ Thần yêu nhau rồi. Chuyện này coi như chấm dứt tại đây, hơn nữa việc của ngày hôm nay tôi cũng vô cùng cảm ơn cậu chắc chắn tôi sẽ trả ơn cho cậu.
Nói xong, Mặc Khả Niệm liền mở cửa xe rồi rời đi để Bạch Tuấn đau khổ ở lại trong xe. Anh thật sự rất yêu cô, yêu cô từ năm mười bảy tuổi. Đúng thật là người bên bạn năm mười bảy tuổi sẽ không bao giờ đi cùng bạn đến hết cuộc đời nhưng lại luôn là một quá khứ mãnh liệt, một thứ tình cảm thiêng liêng mà chính bản thân bạn không thể nào quên cũng như buông bỏ được.