Sau khi suy nghĩ, tính toán thật kĩ, Mặc Khả Niệm vẫn quyết định sẽ đến tìm Tạ Phương Trấn. Cô vẫn muốn xem thái độ của ông ta khi nhắc về mẹ cô sẽ như thế nào. Hơn hết cô nhất định phải lấy được thông tin từ ông ta. Giang Hạ Thần cũng không có ý sẽ ngăn cản cô.
Khi tới trước cửa nhà của Tạ Phương Trấn, Mặc Khả Niệm gõ cửa mãi nhưng lại không thấy động tĩnh gì. Vô tình có một người ở gần đó đi qua, thấy hai người, bà liền đi tới hỏi:
- Hai đứa tới đây tìm ai vậy?
Mặc Khả Niệm thấy bà, cô liền hỏi:
- Bà ơi, người sống ở căn nhà này giờ đi đâu rồi ạ?
- Hai đứa muốn tìm Tạ Phương Trấn sao?
- Vâng ạ!
- Tạ Phương Trấn đã chuyển đi từ hôm qua, hai đứa đến muộn mất rồi.
Nghe bà nói, Mặc Khả Niệm tỏ ra vô cùng buồn bã đáp:
- Vâng! Cháu cảm ơn bà!
Giang Hạ Thần nhìn cô rồi an ủi:
- Thôi không sao đâu. Chúng ta trở về trước. Tôi sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức của ông ta tôi sẽ báo cho em.
Đối với Giang Hạ Thần bây giờ chỉ cần Mặc Khả Niệm có thể an toàn thôi là anh đã mừng lắm rồi. Còn những chuyện khác anh vốn không quan tâm nhưng chỉ cần Mặc Khả Niệm muốn anh sẵn sàng giúp đỡ cô kể cả chuyện đó có nguy hiểm ra sao.
- Sao anh lại muốn giúp tôi?
Mặc Khả Niệm bất ngờ lên tiếng hỏi. Giang Hạ Thần tỏ ra vô cùng bình thản trả lời:
- Vì em là người của tôi. Giúp em là nghĩa vụ của tôi, chỉ cần em muốn, mọi thứ tôi đều có thể làm cho em.
Nghe được câu trả lời của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm khẽ gật đầu. Không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó thất vọng nhưng cô chắc chắn rằng đây không phải là sự thất vọng vì không gặp được Tạ Phương Trấn mà thất vọng vì câu trả lời của Giang Hạ Thần vốn không phải là thứ cô muốn nghe.
Nhưng cô lại không biết anh cũng không biết lên diễn đạt cảm xúc của mình với cô như thế nào. Anh chỉ biết rằng mọi thứ anh làm đều vì muốn được bảo vệ cho cô.
........
Vừa bước vào chỗ làm việc, Cẩm Chỉ Lam đã nghe mọi người đang bàn tán về một chuyện gì đó có vẻ hay ho lắm. Cẩm Chi Lam cũng tò mò tới hóng:
- Có chuyện gì vậy mọi người?
Thấy cô, một nữ dôngd nghiệp liền nói:
- Bà không biết tin gì sao? Nghe nói bạn gái của Hạ Uy Duật đã đến tìm cậu ấy đó. Mà hơn hết bạn gái của cậu ấy lại là con gái của giám đốc công ty chúng ta. Họ cùng nhau du học ở nước ngoài. Giờ hai người họ đang ở trong phòng giám đốc nói chuyện đó. Thấy bảo cô tiểu thư đó xinh xắn lắm.
- Vậy....vậy sao?
Cẩm Chỉ Lam có chút hụt hẫng khi nghe tin Hạ Uy Duật có bạn gái. Không phải mới tới hôm qua anh ta còn nhắn tin thả thính cô sao? Giờ lại nói có bạn gái, cái motip quỷ gì vậy?
Vừa nói xong, Hạ Uy Duật cùng cô gái đó bước ra. Cô đồng nghiệp kia vội vỗ vào tay Cẩm Chỉ Lam:. ngôn tình hài
- Kìa kìa. Chính là cô gái đó. Sao? Xinh đúng không?
- Ừm....xinh thật!
Thấy Cẩm Chỉ Lam đang nhìn về phía mình, Lệ Nhiên đưa ánh mắt thách thức nhìn cô, ôm chầm lấy cánh tay của Hạ Uy Duật rồi kéo anh rời đi.
Cầm Chỉ Lam nắm thật chặt chiếc bút trong tay. Yêu đương thì cứ yêu đương đi mắc mớ gì mà một người thì nhắn tin quan tâm tỏ vẻ như thích mình còn một người lại bày ra cái bộ mặt thách thức, chế giễu người khác như thế chứ. Muốn chọc tức cô sao?
Đi nguyên cả một buổi sáng, đến giờ ăn trưa, Hạ Uy Duật mới quay trở về. Thấy Cẩm Chỉ Lam đang ngồi ăn cơm, anh liền vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy anh, Cẩm Chỉ Lam tỏ ra vô cùng khó chịu, đứng dậy định rời đi liền bị Hạ Uy Duật kéo tay lại:
- Chủ quản định đi đâu vậy? Cô còn chưa ăn hết cơm kìa.
- Tôi no rồi. Không muốn ăn nữa.
Nói xong, Cẩm Chỉ Lam dứt khoát rời đi. Hạ Uy Duật nhìn chằm chằm về phía cô. Hình như hôm nay cô có gì đó rất khác thì phải.
Giờ làm việc, Hạ Uy Duật nén đưa cho Cẩm Chỉ Lam một hộp sữa chua. Anh khẽ thì thầm với cô:
- Loại sữa chua này tốt cho da lắm đó với lại nó cũng có nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khoẻ nữa. Mời chủ quản thưởng thức!
Cẩm Chỉ Lam không thèm ngó ngàng gì đến anh, thẳng tay hất hộp sữa chua sang chỗ khác. Thấy cô có những hành động lạ, Hạ Uy Duật cảm thấy có chút gì đó vô cùng khó chịu.
Bỗng nhiên lúc này, Lệ Nhiên bước tới, kéo tay anh đi:
- Anh Uy Duật, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp. Anh đi theo em đi.
Hạ Uy Duật đưa mắt nhìn Cẩm Chỉ Lam. Cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó với anh. Anh khẽ thở dài rồi rời đi cùng Lệ Nhiên. Nhưng anh nào hay biết, Cẩm Chỉ Lam lúc đó đã đau lòng và tức giận như thế nào.
Sau khi tan làm, Cẩm Chỉ Lam ngay lập tức gọi điện cho hai người bạn thân của mình. Thôi thì anh gây chuyện, em gánh lấy tội. Tối nay nhất định không say không về.