Ăn xong bữa tối, Cẩm Chỉ Lam lấy lý do nhà có việc nên cùng Hạ Uy Duật rời đi trước. Mặc Khả Niệm cũng muốn đi nhưng lại bị Hạ Chi níu kéo lại. Trong bữa ăn cô cũng để ý thấy người anh họ của mình đối xử và nhìn Mặc Khả Niệm bằng một ánh mắt rất khác. Cô cũng muốn Mặc Khả Niệm trở thành người nhà của mình nên phải tìm cách cho họ gần gũi với nhau hơn.
Mặc Khả Niệm vì nước mắt cá sấu của Hạ Chi mà cũng mềm lòng ở lại. Dọn dẹp cùng mọi người xong, họ cùng đi lên phòng khách uống nước và trò chuyện.
Nhìn ba người Mặc Khả Niệm, Hàn Phong và Hạ Chi vẫn luôn ở đây làm vật cản trở khiến cho Mặc Mộc Lan cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng nếu không thực hiện kế hoạch nhanh thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Ngồi nói chuyện một lúc, cảm thấy cơ thể bỗng dưng không được thoải mái nên Mặc Khả Niệm cùng Hạ Chi đi ra ngoài tiệm thuốc. Hàn Phong và Giang Hạ Thần cũng đòi đi theo để bảo vệ sự an toàn cho cả hai. Nhưng vừa ra đến cửa, Mặc Mộc Lan đã chạy lại gọi Giang Hạ Thần:
- Hạ Thần, ba gọi anh vào thư phòng xử lý tài liệu gì đó quan trọng lắm á.
Giang Hạ Thần nghe xong liền tỏ vẻ khó chịu. Sao ba anh lại gọi vào đúng lúc quan trọng như vậy chứ? Quay sang nhìn Mặc Khả Niệm, cô mỉm cười rồi nói:
- Anh mau vào trong xem bác gọi gì đi. Tôi đi cùng Tiểu Chi và Hàn Phong cũng được.
- Ừm. Em đi cẩn thận.
Mặc Khả Niệm gật đầu xem như đã hiểu rồi rời đi. Giang Hạ Thần nhìn theo bóng lưng cô xong cũng theo Mặc Mộc Lan vào phòng. Vì phòng của cô ta và thư phòng cũng ở gần nhau nên việc bảo anh vào phòng mình chắc cũng không khó. Với lại trong phòng cũng cách âm khá tốt nên Mặc Mộc Lan không hề lo lắng lắm.
- À....khoan vào thư phòng đã, phòng em bóng đèn bị trục trặc ấy, anh vào xem giúp em được không?
Giang Hạ Thần tất nhiên sẽ từ chối thẳng thừng:
- Tôi sẽ bảo quản gia cho người đến sửa cho cô.
Nhưng Mặc Mộc Lan nào chịu, cô ta nũng nịu:
- Nhưng mà nếu tối em ngủ không có bóng đèn em sẽ rất sợ. Anh qua xem giúp em một chút có được không?
Thấy cô ta như vậy, Giang Hạ Thần cũng phải bất lực đi theo cô ta vào phòng.
Khi đã dụ được Giang Hạ Thần vào phòng, Mặc Mộc Lan liền khoá trái cửa phòng lại. Nhìn chiếc bóng đèn vẫn sáng tinh, Giang Hạ Thần nhíu mày:
- Đèn vẫn rất tốt, cô gọi tôi vào đây với mục đích gì?
Mặc Mộc Lan tỏ vẻ uỷ khuất:
- Từ lúc chúng ta đính hôn đến bây giờ, anh chưa một lần thân mật với em, điều đó làm em buồn lắm đó, anh có biết không?
Vừa nói, Mặc Mộc Lan vừa rót rượu ra chiếc ly. Giang Hạ Thần tỏ vẻ chán ghét định đứng dậy rời đi liền bị cô ta chặn lại. Ôm chặt anh từ phía đằng sau, Mặc Mộc Lan cố tình áp ngực mình vào lưng anh không quên chà sát xung quanh. Giang Hạ Thần tức giận đẩy cô ta ra:
- Cô đừng có mà giở trò với tôi. Nếu muốn tiếp tục ở lại Giang gia thì tốt nhất đừng có làm chuyện quá giới hạn, biết thân phận một chút đi.
Mặc Mộc Lan nghe anh nói cũng không chịu yếu thế. Cô ta cầm ly rượu đưa cho anh rồi nói:
- Được thôi. Nếu anh không thích dịu dàng, tôi có thể thay đổi. Uống với tôi một ky, xong việc tôi sẽ để yên mọi chuyện. Sống đúng thân phận của mình.
Cái chiêu trò này của Mặc Mộc Lan có thể qua mắt được Giang Hạ Thần anh sao? Nở nụ cười đầy ẩn ý, cầm lấy ly rượu của Mặc Mộc Lan. Nhìn cô ta cụng ly với anh rồi đưa lên miệng uống một cách ngon lành. Còn Giang Hạ Thần anh lại trực tiếp đổ xuống nền dưới sự ngỡ ngàng của cô ta.
- Tôi đã bảo cô rồi mà. Bớt chiêu trò lại đi. Để trở thành Giang phu nhân cô còn phải học tập nhiều lắm.
Nói xong anh bước thẳng ra bên ngoài. Nhưng khi động vào tay nắm cửa anh thấy có chút kì lạ. Nếu chỉ vào sửa bóng đèn bình thường thì cô ta khoá trái cửa làm gì chứ? Đúng là kế hoạch này đã khiến cô ta hao tâm tổn sức nhiều rồi.
Vừa đi xuống dưới nhà thì gặp ba người kia đi mua thuốc về. Anh tiến đến hỏi han:
- Sao rồi? Đi mua thuốc người ta bảo sao?
Hạ Chi thấy Mặc Khả Niệm không có ý trả lời anh, cô liền nói thay:
- Không sao đâu, anh đừng lo. Giờ cũng muộn rồi, bọn em quay lại đây lấy chút đồ rồi trở về nhà.
Giang Hạ Thần gật đầu rồi nói:
- Vậy anh đưa mọi người về.
Mặc Khả Niệm mỉm cười lên tiếng:
- Thôi không phải phiền vậy đâu, Hàn Phong đưa bọn tôi về được mà.
Thấy Mặc Khả Niệm đang có ý tránh né mình, Giang Hạ Thần liền trực tiếp kéo tay cô ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của Hạ Chi và Hàn Phong.
- Kiểu này chắc chúng ta không phải đưa Khả Niệm về rồi.
- Vâng! Chắc anh Hạ Thần sẽ đưa bạn em về thôi.
- Ừm. Vậy anh đưa em về.
- Vâng!
Khi hai người rời đi, một bóng dáng quen thuộc đứng ở trên tầng đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía bên ngoài cửa. Miệng không ngừng lặp lại ba chữ "Mặc Khả Niệm."