Dương mưu là đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ. Nó không che dấu, không bí mật, gần như tất cả đều trong suốt, cho dù đối phương có đoán được kết cục thì cũng không biết mục tiêu của dương mưu là gì.Doãn Vụ Thi không ngờ có thể giấu đồ ở một nơi như vậy.
Thật đúng là một đứa nhóc lanh lợi.
Sở dĩ bọn họ phát hiện ra có người gây rối là bởi vì lúc đi ngang qua phòng lưu trữ hồ sơ bệnh án, Trì Trọng Hành phát hiện cửa đang mở.
Tất cả hồ sơ lưu trữ trong phòng đều có số năm nhất định, đối với căn bệnh truyền nhiễm mới xuất hiện thì tra tìm hồ sơ cũ không quá cần thiết.
Diện tích khu bệnh viện không nhỏ, lúc thảo luận các thí sinh cũng đã phân chia khu vực rõ ràng và không đưa phòng hồ sơ bệnh án vào kế hoạch tìm kiếm.
Bởi vì chứa tư liệu quan trọng, cửa phòng lưu trữ hồ sơ không giống các phòng khác mà là dạng cửa sắt hướng vào trong, nếu mở ra không đóng cửa cũng sẽ khép lại từ từ.
Thời điểm Trì Trọng Hành đi ngang qua, cửa đang khép một góc sắp đóng lại, ổ trục cũ kỹ phát ra tiếng cót két giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Điều này không thích hợp.
Nếu nói nhân viên quên đóng lại sau khi chạy trốn thì không đúng, cửa sẽ tự đóng lại từ lâu. Cho dù có tang thi lọt lưới bên trong, chúng vẫn chưa tiến hóa tới trình độ có thể tự mình mở cửa.
Có người tiến vào, mới vừa rời đi chưa đến một phút.
Người này lúc rời đi không đóng cửa lại, có thể vì nhìn thấy bóng Trì Trọng Hành sắp đi tới qua khung cửa sổ, sợ tiếng đóng cửa làm anh chú ý, bị dồn tại chỗ rất khó giải thích.
Cho nên người nọ đã tận dụng hết thời gian để lẻn đi, để cánh cửa tự đóng, như vậy chờ khi Trì Trọng Hành đi ngang qua, anh cũng chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đang khép mà không rõ là ai đã vào.
Người nọ không lựa chọn đợi Trì Trọng Hành rời đi rồi mới ra mà tình nguyện mạo hiểm trốn đi, bởi vì chính bản thân người đó cũng không thể xác định mình sẽ bị kẹt bên trong bao lâu. Các thí sinh đi thu thập manh mối theo đội ngũ, biến mất quá lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ, không thể lãng phí thời gian ở chỗ này.
Trì Trọng Hành thậm chí hoài nghi kẻ kia đang ẩn nấp ở cầu thang cách chỗ anh 10 mét, đang nín thở cẩn thận quan sát anh.
Nhưng cuối cùng anh không đuổi theo mà xoay người đi vào phòng lưu trữ hồ sơ bệnh án.
Nơi này đã rất lâu không có người ghé qua, trên tủ đựng hồ sơ đóng một lớp bụi. Càng đi sâu vào trong, hương vị càng cũ kỹ, bụi càng nhiều. Trì Trọng Hành chịu đụng cơn ngứa trong cổ họng, nhìn khắp xung quanh rồi dừng lại trước một ngăn tủ.
Đối phương quá nóng vội, hấp tấp rời đi, lưu lại rất nhiều dấu vết chưa kịp thu thập.
Trên một ngăn tủ tầng thứ tư có đọng vết bụi dọc theo mép ngoài, là do kéo tủ ra để lại.
Trì Trọng Hành ngẩng đầu nhìn, nhãn dán ngoài tủ ghi:
Thời gian lưu trữ 9.1 - 9.30.
[Khoa nội thần kinh]
Ngày hiện tại do hệ thống thiết lập là 4 tháng 1, hồ sơ bệnh án từ tháng 9 năm ngoái được lưu trữ trong ngăn này.
Dịch chỉ mới bùng phát mấy ngày nay, kẻ kia lấy hồ sơ bệnh án tháng 9 làm gì?
Trì Trọng Hành lập tức ấn tai nghe, điều chỉnh đến tần số cá nhân của Doãn Vụ Thi, nói cô tìm lý do kiểm kê nhân số.
Đầu kia chỉ "Ừ" một tiếng, không hỏi là chuyện gì.
Ngay sau đó anh nghe thấy tần số chung truyền đến một giọng nam trẻ quát lớn: "Vừa mới có người gặp tang thi! Trong khu này có thể có cá lọt lưới, mọi người chú ý đừng đánh lẻ, nhất định phải đi theo nhóm! Bây giờ bắt đầu điểm danh nhóm nhỏ! Thiếu ai lập tức báo cáo cho tôi!"
Người nói là người đã bế Lam Xuân Kiều vào, kiểm tra vết thương cho cậu.
Người này tên Triệu Cảnh, đam mê công tác quản lý, vì nhân dân phục vụ. Doãn Vụ Thi được phân cùng nhóm với cậu ta, cô mừng rỡ thở phào, đỡ việc biết bao nhiêu.
Thanh âm bên tai trở nên hỗn loạn, Trì Trọng Hành không nghe, anh giơ tay tắt tiếng.
Chiêu này quả là đặc biệt hiểm ác.
Ai tách rời khỏi nhóm hành động một mình sẽ lập tức bị đồng đội gọi về. Nếu không lên tiếng sẽ bị báo cáo cho Triệu Cảnh, sau đó sẽ được ghi tên vào danh sách cần bắn bỏ ngay trong ngày của Doãn Vụ Thi.
Đối phương chỉ còn vài phút để giấu tư liệu lấy cắp, có mọc hai cánh cũng không thể chạy xa được. Trì Trọng Hành có dư dả thời gian để tìm.
Đây là dương mưu quang minh chính đại.
Người này không thể không mắc mưu. Bởi vì chỉ mới bắt đầu hành động, nếu bị bắt ở chỗ này, mọi công sức xem như đều uổng phí. Kẻ nọ không thể để bản thân bại lộ, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn, nuốt không trôi cũng phải trôi.
Suốt hành trình thi cử, bọn họ liên tục bị bóng ma này ám theo, đốt trụi phòng thi toán là lần phản kích hiếm hoi của bọn họ.
Đây là lần thứ hai.
Trì Trọng Hành có linh cảm, cũng là lần cuối cùng.
Đối phương lẩn trong bóng tối, chiếm thế thượng phong, Nhưng bây giờ đã tới nước này, qua mấy lần giao tranh, anh và Doãn Vụ Thi đã không còn ở thế bị động, hai bên chỉ còn thiếu một quân át chủ bài, phân định thắng bại.
Trì Trọng Hành đứng dưới cầu thang xem bản đồ bệnh viện dán trên tường.
WC sao? Không có khả năng, nơi này quá nhỏ để giấu một xấp tài liệu dày, người kia cũng không có thời gian để xả hết chúng.
Tầm mắt anh đảo một vòng quanh phòng lưu trữ hồ sơ bệnh án.
Không vội, anh chẳng thiếu kiên nhẫn.
Có hơi bất ngờ khi người nọ giấu đồ ở tủ đông nhà xác, nhưng kết quả không ảnh hưởng gì, vẫn rất thuận lợi.
Trì Trọng Hành nói: "Một chồng dày, 14 hồ sơ, tất cả đều là công nhân nhà máy hóa chất. 11 [email protected] 9 nhập viện, cấp cứu thất bại, chết ngay trong hôm sau. Nguyên nhân cái chết là viêm màng não. Tôi có chụp ảnh lại, lát nữa em cứ lấy xem."
Doãn Vụ Thi đáp một tiếng.
Cô đè lại tai nghe, có tham âm lanh lảnh của Triệu Cảnh: "Chị, tra xong rồi, người đều đủ cả, không có việc gì!" Cậu hơi dừng lại, hạ nhỏ giọng: "Anh Trì bị tập kích sao? Anh ấy thế nào rồi?"
Hai người bọn họ có màn lên sân khấu quá ấn tượng, bây giờ các thí sinh đều kính nể, học Lam Xuân Kiều gọi hai người là anh, chị.
Trì Trọng Hành là thí sinh duy nhất hành động một mình, người giỏi luôn có cách hành xử riêng, mọi người đều không ý kiến gì. Nhưng việc này cũng có chỗ bất tiện -- chẳng hạn như tổng chỉ huy Triệu Cảnh không liên hệ được với anh, chỉ có thể hỏi Doãn Vụ Thi.
Doãn Vụ Thi quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Chị mới gặp anh ấy, không mất miếng da nào. Bọn chị tìm kiếm xong rồi, chuẩn bị về sảnh chính đợi cậu."
Hai người sánh vai xuống lầu, tầm mắt Doãn Vụ Thi dừng trên tai nghe của anh: "Anh tắt tiếng Triệu Cảnh à?"
Trì Trọng Hành: "Không chỉ vậy."
Ngoại trừ người bên cạnh và Lam Xuân Kiều, anh tắt hết tiếng những người còn lại. Quá ồn ào.
Doãn Vụ Thi bật cười.
Trì Trọng Hành quay đầu sang: "Em cười cái gì?"
"Tôi đang nghĩ, chắc lúc ở căn cứ anh cũng hay chê tôi phiền, nhưng không có cách nào tắt tiếng tôi được. Vừa nghĩ tới hình ảnh đó liền thấy sảng khoái."
Trì Trọng Hành: "......"
Mùa đông trời nhanh tối hơn mọi khi, chưa đến năm giờ, trời đã nhá nhem tối. Các thí sinh không dám ở bên ngoài, sợ có thứ gì ngoài ý muốn xuất hiện trong bóng tối, mọi người bàn bạc, quyết định kết thúc công việc, trở về sắp xếp lại các tư liệu tìm được, xem có thể nhìn ra manh mối nào không. Mọi người xếp hàng lên tầng hai cửa hàng thức ăn nhanh lúc trước, kéo màn lại, che lấp mọi kẽ hở rồi mới cẩn thận bật đèn.
Doãn Vụ Thi lấy ảnh chụp hồ sơ bệnh án ra, Trì Trọng Hành cũng lấy tài liệu từ tòa cao ốc văn phòng ra, lúc đó thời gian gấp gáp, anh chỉ cầm theo hồ sơ người ra vào ở phòng bảo vệ. Lúc chạy khỏi nhà máy hóa chất. Triệu Cảnh lấy mấy tờ thông báo dán trên bảng đi. Cũng có vài thí sinh cầm theo một vài hồ sơ từ phòng ban khác ở bệnh viện.
Mọi người cùng bày tài liệu ra xem.
Lam Xuân Kiều lướt qua một lướt, chợt phát hiện một điểm mù rõ ràng: "Bọn họ đều ăn liên hoan đêm giao thừa!"
Ổ dịch bùng phát từ ngày 1 đến ngày 2, mà cả ba địa phương đều tổ chức ăn giao thừa vào tối 31 tháng 12. Biên bản ở phòng bảo vệ ghi nhận có nhân viên giao hàng đến giao đồ ăn; nhà máy hóa chất cũng ra thông báo tổ chức liên hoan cho nhân viên; các nhân viên y tế phải ở lại trực ban nên ăn mừng năm mới tại bệnh viện luôn.
- - Mà nơi chịu trách nhiệm bán nguyên liệu, thành phẩm cho ba khu vực này là cùng một nhà hàng.
Doãn Vụ Thi nhìn hồ sơ theo dõi người ra vào trong phòng bảo vệ tòa cao ốc, lướt qua một loạt các tin tức dư thừa, rốt cuộc cũng tìm được địa chỉ nhà hàng trong lời Kiều Kiều.
Khách sạn cao cấp Gia Hòa.
Các thí sinh im lặng vài giây, hương vị sung sướng tức khắc bao trùm không gian.
"Chính nó!"
"Có phải chúng ta sắp nộp bài thi không?"
"Thuận lợi vậy sao!"
Triệu Cảnh kinh ngạc nhìn Lam Xuân Kiều: "Anh Tiểu Lam, anh lợi hại quá!"
Lần đầu tiên Kiều Kiều nhận ra giá trị bản thân, cậu ẩn ý xua tay: "Quá khen! Quá khen!"
Cậu cố gắng tỏ vẻ trưởng thành, nhưng vẫn không kiềm được khóe miệng nhếch lại, còn hô một tiếng như khoe công: "Chị!"
Trên mặt viết đầy chữ "Mau tới khen em!"
Doãn Vụ Thi thả like cho có lệ.
Nhưng chút hành động nho nhỏ này sao có thể thỏa mãn Kiều Kiều, cậu chuyển hướng sang Trì Trọng Hành: "Anh Trì!"
Trì Trọng Hành: ".... Giỏi lắm."
Để bày tỏ thành ý, anh cũng học Doãn Vụ Thi thả like.
Triệu Cảnh cũng thả like theo, rồi ghé lại gần hỏi Lam Xuân Kiều: "À đúng rồi, ban nãy tôi chưa kịp hỏi, Trì là chữ nào vậy, Trì trong hồ nước sao?"
Triệu Cảnh đã nhìn ra, ba người này một người lạnh nhạt ít lời, một người mắt cao hơn đầu, chỉ có Lam Xuân Kiều trông giống người bình thường. Muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn họ, phải đi từ người bình thường nhất.
Giọng nói Triệu Cảnh không nhỏ, người ngồi xung quanh đều nghe thấy. Lam Xuân Kiều còn chưa kịp mở miệng, Trì Trọng Hành đã nói trước: "Trì trong muộn màng."
Anh dừng lại một chút, tầm mắt khẽ rủ, nói thêm: "Trọng..."
Lam Xuân Kiều giành trước: "Trọng trong giữa mùa hạ, Hành trong hành động!"
Trì Trọng Hành ngước mắt lên nhìn cậu, giống như lần đầu tiên mới gặp người này.
Ánh đèn cam vàng ấm áp từ trần cửa hàng thức ăn nhanh hắt xuống, phản chiếu vào tròng mắt anh màu hổ phách trong veo, ánh mắt kia chuyên chú như thể đang nhìn một câu đố nan giải.
Lam Xuân Kiều bị nhìn đến tê dại da đầu: "... Sao vậy anh Trì? Trên mặt em có gì à?"
Trì Trọng Hành: "Có."
Nhân phẩm của anh quá tốt, Lam Xuân Kiều tin là thật, cậu giơ tay lên sờ: "Có gì vậy?"
"Hào quang trí tuệ."
Lam Xuân Kiều:???
Rôt cuộc anh học mấy thứ kỳ lạ gì từ Doãn Vụ Thi thế này?