Sức kéo kia rất lớn, Trì Trọng Hành nhất thời không đề phòng, trọng tâm anh không vững, trực tiếp bị người nọ kéo vào trong lồ ng ngực ôm ấp.
Bàn tay người phía sau ấm áp khô ráo, đầu ngón tay có vết chai mỏng, lúc chạm qua gò má anh có chút thô ráp, nhồn nhột. Bên tai có hơi thở nóng hổi phảng phất, anh ngửi được mùi hoa cam ngào ngạt.
Mùi hương kia vô cùng đặc biệt, không phải mùi của các sản phẩm sữa tắm dầu gội thông thường, nhưng không lâu trước đây anh mới ngửi được mùi này trên người nào đó lúc vừa tắm xong-- bị nhiệt độ kia thể người nọ hun ấm, một chút hương đắng dường như cũng trở nên tươi mát.
Đối phương có vẻ tựa lưng vào tường, đứng ở chỗ cao hơn anh một bậc, giờ phút này cô hơi cúi người thì thầm vào tai anh: "Suỵt..."
Thần kinh căng chặt của Trì Trọng Hành lập tức thả lỏng, ý niệm phản kích cũng tiêu tan trong nháy mắt, tùy ý để bàn tay cô áp trên mặt mình.
Cô trốn ở đây làm gì?
Cửa lớn chậm rãi mở ra, tiếng bước chân nhớp nháp ngày càng rõ ràng. Chúng nó di chuyển cùng nhau, thanh âm hỗn độn xếp chồng từng lớp, Trì Trọng Hành lúc này mới nghe thấy, hóa ra không phải chỉ một con.
Mùi tanh ẩm lạnh dần dần khuếch tán.
Trì Trọng Hành khẽ động, ra hiệu cho người đằng sau buông tay. Nhưng người kia hoàn toàn không nhận ra được tín hiệu của anh, thấy anh nhúc nhích không chịu phối hợp, tính tình phản nghịch của cô càng trỗi dậy, bàn tay đang bịt miệng anh không những không buông ra mà còn tăng thêm sức lực, kéo anh lại gần--
Gáy Trì Trọng Hành đè lên một đường cong mềm mại.
Anh lập tức ngẩn người.
Theo ký ức của tổ trưởng Trì, hơn hai mươi năm trong cuộc đời anh chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới như thế này bao giờ. Lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này khiến dây thần kinh của anh ngưng hoạt động trong mấy giây ngắn ngủi, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở cùng nhịp tim đập rất khẽ của người nọ, anh mới hậu tri hậu giác nhận ra: Anh đang dựa vào lồ ng ngực vững chãi đáng tin cậy của Doãn tổng.
Còn chưa cảm nhận được cảm giác an toàn như trong tiểu thuyết viết, nghe tiếng "thình thịch" đập từng chút một ở phía sau, hơi nóng lan từ gáy sang khắp cơ thể, cả người Trì Trọng Hành đỏ như quả cà chua.
Anh càng giãy giụa kịch liệt.
Nếu là người khác nói không chừng đã sớm buông tay, đáng tiếc người anh gặp chính là Doãn Vụ Thi với thời kỳ phản nghịch dài hơn bình thường.
Cô vốn chỉ đang dùng một tay bịt miệng anh, lúc này đây tay còn lại cô vòng qua ôm lấy eo anh. Sợ anh giãy giụa gây ra tiếng động, Doãn Vụ Thi dùng rất nhiều sức lực, gần như ôm anh sát vào ngực mình, cô thuận tiện gác cằm lên vai anh, tay siết chặt, hơi thở ấm áp vờn quanh tai anh.
Trì Trọng Hành: "......"
Hãy để tôi chết.
Anh nắm lấy bàn tay Doãn Vụ Thi đặt trên eo mình, anh không dám kéo mạnh, sợ kích động nhầm [email protected] muốn chiến thắng kỳ lạ nào đó của cô, anh chỉ viết mấy chữ trong lòng bàn tay cô: "Buông ra."
Sợ cô không hiểu, anh viết rất chậm, đầu ngón tay với vết chai mỏng sượt qua lòng bàn tay mềm mại của Doãn Vụ Thi.
Người phía sau có vẻ đã hiểu, đầu cô gật gật mấy cái, sau đó cô kéo tay anh.
Trì Trọng Hành tràn đầy hi vọng, cho rằng cô muốn viết gì đó quan trọng.
Móng vuốt của Doãn nào đó viết từng nét một: "Đừng nhúc nhích."
Trì Trọng Hành: "......"
Doãn Vụ Thi không phát ra tiếng, sợ anh phản kháng, cô ôm càng chặt hơn.
Hương hoa cam che trời lấp đất vây lấy cả người anh.
Trì Trọng Hành chỉ cảm nhận được máu toàn thân dồn hết lên não.
Thời gian anh quen biết Doãn Vụ Thi không tính là dài. Ngoại trừ khoảng thời gian tại trường thi, bọn họ cũng từng cộng tác trong cùng một dự án. Mối quan hệ giữa bọn họ cũng không đến nỗi gọi là giương cung bạt kiếm, dưới góc nhìn của anh, Doãn Vụ Thi giống như một người bạn đồng hành mà thôi.
Nhưng trước kia, chưa bao giờ anh cảm nhận rõ ràng như thế này, rằng người phía sau anh--
Là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Giữa khoảng lặng yên ắng, anh nghe thấy trái tim bên dưới xương sườn của mình đang nhảy nhót dữ dội, như muốn phá tung lồ ng ngực.
Trước khi toàn thân anh bị thiêu đốt, trận "tra tấn" này rốt cuộc cũng kết thúc, Doãn Vụ Thi nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, cô rủ lòng từ bi mà buông anh ra, nói thầm: "Đi rồi."
Doãn Vụ Thi hoàn toàn không chú ý tới lỗ tai đỏ ửng của anh, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, nội tâm người này đã trải qua chấn động kinh hoàng thế nào.
Cô lén lút thò đầu ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy mấy vị khách lúc nửa đêm kia đang đi vào nhà.
Đó là một đám thủy quái.
Không biết chúng nó đã ngâm trong nước bao lâu, hình dạng đều đã biến dị, da thối rữa phồng rộp lên, giống như quả khinh khí cầu bị bơm quá hơi. Ngũ quan trên khuôn mặt chúng nó đã lệch ra khỏi vị trí bình thường, nhãn cầu bị kẹt giữa những mô thịt mềm nhũn sưng tấy, lồi ra một độ cong kinh người. Lớp da màu xám xanh dơ bẩn, bên dưới có "hoa văn" xanh lục chạy dài khắp cơ thể, khiến người ta liên tưởng đến những vật tổ mang điềm xấu.
Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, ngay khi con thủy quái cuối cùng bước vào nhà, bọn họ lập tức lần theo bóng mái hiên đổ xuống, đi theo sau chúng.
Doãn Vụ Thi không định chiến đấu ngay tối hôm nay, nhưng nếu trận này phát rồ như vậy, cô cũng không ngại phải lên sân khấu.
Huống hồ sức chiến đầu chủ lực còn đang ở bên cạnh cô, có khi cô cũng chẳng cần hao tổn bao nhiêu công sức, chỉ cần ở bên cạnh nhặt ké của hời là được.
Cửa nhà không đóng hẳn, ánh trăng ngoài sân rọi một mảnh dài vào trong, tựa như thanh kiếm cắt ngang màn đêm.
Doãn Vụ Thi dỏng tai lên, nghe thấy tiếng bước chân vụng về kia bước lên cầu thang, mấy bậc thang gỗ kẽo kẹt vang lên.
Cô quay sang nháy mắt với Trì Trọng Hành.
Hai người nhanh chóng luồn qua khe cửa đi vào nhà.
Trên mặt sàn có vệt nước trơn trượt, Doãn Vụ Thi suýt nữa thì ngã nhào, may mà cô phản ứng nhanh, lập tức ngồi xổm xuống mới không để lộ tung tích.
Trì Trọng Hành đặt tay lên vai cô, giúp cô ổn định trọng tâm.
Hai người lại bị bóng đêm bao phủ lần nữa, nhìn không thấy đám thủy quái kia đang làm gì, cũng không dám mở điện thoại lên chiếu sáng, chỉ có thể dựng lỗ tai lên nghe thật kĩ.
Tiếng bước chân dừng lại.
Tiếp sau đó là tiếng đập cửa nặng nề bất thường.
Trong nhát mắt, cả hai người bọn họ liền trở nên căng thẳng.
- - Chúng nó đang gõ cửa phòng thí sinh.
Lực đạo không chút nào e dè, đủ để đánh thức cả người chết đội mồ dậy. Ba căn phòng lặng im không tiếng động, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được các thí sinh trong đó hoảng loạn như thế nào.
Dám mở cửa sao? Thần chết đang đợi sẵn ở bên ngoài.
Bọn họ đại khái cũng đoán được lời dặn "không để phát ra ánh sáng" của Tiểu Hồng có ý gì. Khả năng cao là ám chỉ đám thủy quái này, chúng nó bị thu hút bởi ánh sáng, sau đó sẽ đi vào những nơi phát ánh sáng.
Hai con người ở trong phòng khách cũng không phải ngồi không chờ đợi, bọn họ dựa theo trí nhớ, tránh đi các vật dụng trong nhà, tới chỗ cầu thang ngồi xổm xuống.
Nếu chúng nó hành động thêm một bước nữa...
Doãn Vụ Thi nắm sẵn trên tay cây bút bi lấy trộm trong cặp Tiểu Minh.
Đầu bút nhọn này sẽ xuyên qua nhãn cầu của bọn chúng, xâu thành hình cỏ ba lá, xâu thành vòng tròn đồng tâm.
Cô nín thở lặng lặng chờ đợi, đám thủy quái lại không có động tĩnh gì khác-- gõ cửa không có người mở, vậy mà bọn chúng thật sự đứng chờ? Đâu ra quái vật am hiểu phép tắc, văn minh lịch sự thế này?
Sau một lát, tiếng bước chân lần nữa vang lên.
Lần này là hướng xuống dưới lầu.
Chuẩn bị đi rồi sao???
Doãn Vụ Thi hoảng sợ, lúc này đã không kịp trốn ra ngoài sân nữa, cô nhào lộn một vòng, núp xuống dưới gầm bàn ăn.
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi lướt qua trước mặt cô.
Khi con thủy quái cuối cùng biến mất ngoài cửa, cô mới thở ra một hơi dài.
Hơn nửa đêm, bọn chúng kéo bầy kéo đàn đến đây làm gì? Gõ cửa cái rồi rời đi, nhìn qua còn tưởng hàng xóm thân thiện tới chào đón người mới.
- - Lời này có mà đi lừa quỷ, Doãn Vụ Thi không tin. Bây giờ cô cứ thấy toàn bộ NPC trong phòng thi này cứ kỳ lạ kiểu gì.
Thần Hồ nhu nhược mềm yếu, thủy quái văn minh lịch sự, cho tới thời điểm hiện tại, nhìn các nhân vật đã lên sân thì rõ ràng thứ nhìn xấu xa nhất chính là đám thôn dân không mặt mũi kia.
Trì Trọng Hành bước ra từ sau cầu thang, anh sờ s0ạng đi đến bàn dài, vươn tay ra với cô. Doãn Vụ Thi cũng không khách sáo, trực tiếp kéo tay anh bò dậy, chui ra khỏi gầm bàn.
Giữa cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì cũng không nhìn rõ, Doãn Vụ Thi chưa buông tay anh ra mà viết mấy chữ: "Đi theo?"
Cô phải nhìn xem đám thủy quái kia rốt cuộc muốn làm gì.
Còn chưa viết xong, Trì Trọng Hành giống như bị nhột mà rụt tay lại, sau đó anh vội vàng viết lại một câu trả lời.
- - Nhiệt độ trên mặt còn chưa tan hết, anh không dám tiếp xúc da thịt thêm với cô lần nữa.
Doãn Vụ Thi cảm nhận được hôm nay anh có chút khác thường, nhưng đã nhận được câu trả lời mình muốn, cô cũng không truy vấn nữa, hài lòng thu tay lại.
Lần này hai người đi ra ngoài vô cùng thoải mái.
Đêm khuya, khung cảnh trong thôn như cũ tĩnh mịch, không có sao cũng chẳng có đèn. Bọn họ đuổi theo đám thủy quái đến chỗ Hồ thần, tận mắt nhìn thấy ba con thủy quái chìm xuống dưới đáy nước.
Doãn Vụ Thi nhớ tới mấy con cá nướng ban chiều, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc khó nói.
Phải cảm ơn tài nghệ nấu ăn của Tiểu Hồng, nếu nó nướng đẹp hơn một xíu xiu nào, chắc có lẽ cô đã thật sự ăn lũ cá kia.
Thần Hồ đâu? Nàng có quan hệ gì với mấy thứ này?
Doãn Vụ Thi còn đang tự hỏi, Trì Trọng Hành nhìn bọt sóng dần tan hết trên mặt hồ, sau đó anh bước lại gần rồi cúi người nhặt lên một thứ sáng lấp lánh.
"Đây là cái gì?"
Thủy quái đều đã về nhà, bây giờ nói chuyện cũng không ngại phiền toái. Doãn Vụ Thi ghé sát lại mới nhìn rõ, trên tay anh là một mặt dây chuyền nhỏ, chất liệu có vẻ là thủy tinh, bé như ngón tay út, hình dạng trông giống lọ ước nguyện, bên trong có một cuộn giấy kraft mini.
Nút lọ bịt kín không mở được, trên nút đính một khoen kim loại để luồn dây sáp qua đeo làm vòng cổ, sợi dây lúc này đã sờn đứt.
Xem xét độ cũ của dây và độ oxi hóa của những mảnh kim loại, vật này có lẽ đã đeo trong một thời gian dài.
"Vừa mới rơi trên người thủy quái xuống." Trì Trọng Hành nói: "Chủ nhân sinh thời chắc hẳn rất yêu quý món đồ này, cô nhìn xem đi."
Anh chỉ vào khoen kim loại: "Chỗ này nhìn khác với toàn các phần kim loại khác trên mặt dây, rõ ràng không phải là đồ mới. Có khả năng sợi dây này trước kia từng bị đứt nên phải thay khoen khác, hoặc cái khoen này bị hỏng nên phải hàn lại."
Hai người đều trầm mặc một lúc.
Đồ vật chi tiết như thế này, không giống như giả lập của hệ thống cho NPC mà giống như thuộc về một thí sinh nào đó hơn.
Doãn Vụ Thi bất chợt nhớ tới xương người chất đống trong trường tiểu học trực thuộc và phòng thi nghệ thuật kia.
Hệ thống không thiếu chứng cứ về những thí sinh đã bỏ mạng, cô gần như chẳng cần hoài nghi tính chân thật của chuyện này--
Đám "thủy quái" đó, chính là những thí sinh ở chỗ này.
Nhưng một vấn đề khác lại được đặt ra: Bọn họ là ai?
Trước khi tiến vào phòng thi này, Doãn Vụ Thi từng tìm hiểu rất nhiều về Tháp lục. Bởi vì khuôn viên Tháp lục chỉ mới chiêu sinh cách đây không lâu, tuy kỳ thi nhập học cũng có phân chia nhiều đợt, nhưng các đợt cách nhau không quá dài, tiến độ nhanh nhất tính đến hiện tại vẫn đang ở môn tự chọn.
Nếu vậy, những người này... Những người đã chết, bọn họ từ đâu tới? "Tháp" khác ư?
Doãn Vụ Thi chợt phát hiện trước đó cô đã phạm vào một sai lầm.
Lúc các thí sinh giới thiệu, không ai nhắc tới chuyện đến từ khuôn viên nào. Lúc ấy cô sơ sót, cho rằng mọi người đều ở Tháp lục.
Doãn Vụ Thi thuộc nhóm thí sinh đầu tiên ở Tháp lục tiến vào phòng thi môn bắt buộc, cho nên những người từng thiệt mạng tại chỗ này không thể nào là thí sinh Tháp lục.
Vậy thì tại sao, tiến trình giữa các Tháp lại cách xa nhau như vậy?