Làm một người từng yêu thích game kinh dị, Doãn Vụ Thi tự nhận mình có khả năng đối mặt mọi kiểu jump scare, máu me ma quỷ mà mặt không biến sắc.
Cô đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp mở cửa tủ trao lũ quái vật trong đó ánh mắt thâm tình.
Nhưng mở cửa tủ ra, nhìn thấy đầu mình trong đó, chuyện này vẫn hơi vượt quá mong đợi của cô.
- - Hơi cái rắm!
Hệ thống thật sự có bệnh!
Bảy thí sinh đứng quanh tủ đựng đồ, đối mặt với đống đầu tượng thạch cao bên trong, hai bên đều im lặng nửa phút, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Chào hỏi một cái? Trực tiếp lấy ra hình như không ổn lắm? Nhưng chuyện này còn phải thảo luận sao, kia rõ ràng là đầu của mình...!
Doãn Vụ Thi nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý, cô lấy "sạn của lão Phương" ra, bước tới cửa tủ, xúc đầu thạch cao của mình.
Một tay cô xách tai tượng, một tay cầm sạn, biểu tình vô cùng không kiên nhẫn.
Lam Xuân Kiều chợt nghĩ, nếu bây giờ trước mặt cô mà có một cái nồi, cảnh tượng sẽ cực kỳ không lành mạnh-- Doãn Vụ Thi sẽ ném đầu của "chính mình" xuống hầm làm nước dùng.
Doãn Vụ Thi vừa ôm đầu tượng, vừa cầm sạn vung lên, chỉ vào Lam Xuân Kiều: "Lại đây, đầu cậu tiếp theo."
Lam Xuân Kiều ngoan ngoãn bước tới góc tủ, nhận lấy cái đầu chị cậu xúc ra.
- - Cứ cảm thấy quái lạ thế nào.
Năm thí sinh còn lại cũng lần lượt nhận được đầu chính mình dưới sự trợ giúp của Doãn Vụ Thi.
Để tránh tình huống xấu hổ không cần thiết, mỗi người đều tự bảo quản đầu của mình.
Đầu tượng thạch cao cũng rất ngoan ngoãn, không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Mọi người ôm đầu trở về.
Mặc dù cục diện bây giờ tương đối quỷ dị, nhưng tìm ra đống đầu tượng này xem như cũng là một bước tiến rõ rệt.
Hơn nữa, ngoại trừ cảm giác kỳ lạ, nhìn chung mọi thứ vẫn thuận lợi.
Doãn Vụ Thi đi cuối hàng như mọi khi, Lam Xuân Kiều đóng vai đồ trang sức của cô, đi ngay bên phải cô, cách khoảng nửa thước.
Trì Trọng Hành đi trước Lam Xuân Kiều một khoảng nhỏ, chỉ cần xoay người là trong tầm với.
Tầm mắt Doãn Vụ Thi dừng trên bóng lưng Trì Trọng Hành, sống lưng anh vẫn luôn cảnh giác căng chặt, có thể kích hoạt chế độ chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cô phát hiện anh có thói quen áp dụng tư thế bảo vệ.
Trước kia ở trường tiểu học, lúc mới bước vào khu dạy học, anh chưa quen biết gì Lam Xuân Kiều, cộng thêm thù oán cũ với cô, thế nhưng anh vẫn dứt khoát che chắn cho Lam Xuân Kiều, dù chính anh cũng không biết mình sắp đối mặt cái gì.
Nên đeo cho anh khăn quàng đỏ(*), Doãn Vụ Thi xấu xa nghĩ.
Khăn quàng của Đội Thiếu niên Tiền Phong Trung Quốc.
Cô mất tập trung một chút, khung cảnh đột nhiên biến chuyển.
Con đường đi từ chỗ tủ đựng đồ trở về phòng học vẫn là hành lang treo đầy những bức tranh kỳ quặc.
Bọn họ đã đi qua hành lang này vài lần, ngoại trừ tranh vẽ hơi ghê tởm một chút thì không có tác động tiêu cực nào khác, thế nên bọn họ cũng chẳng để mấy bức tranh này trong lòng.
Nhưng ngay khi áo sơ-mi caro kẹp nách đầu thạch cao đi ngang qua bức vẽ--
Toàn bộ không gian đột nhiên bị khói đen bao phủ, tất cả thí sinh chìm trong sương khói mù mịt, cách đó không xa vang lên tiếng cười khục khặc không thuộc về nhân loại.
Khói đen thổi quét, tầm nhìn đen kịt, hai bên tai ồn ào, tiếng thí sinh la hét lẫn cùng tiếng ho khan, tiếng cười quỷ dị tạo thành thanh âm khủng khiếp.
Doãn Vụ Thi nín thở, tay trái ôm đầu, tay phải lập tức túm lấy Lam Xuân Kiều.
Cô nắm lấy cổ tay của đối phương, kéo mạnh về phía mình.
Gần như cùng lúc, cả hai nhận ra bọn họ đã nhầm.
Có một vết sẹo hơi nhô lên ở phía trên sườn cổ tay.
Là Trì Trọng Hành.
Cả hai đều không túm được Lam Xuân Kiều, mà bắt lấy đối phương.
Khói đen nồng nặc cản trở tầm mắt, tầm nhìn phía trước không đủ nửa thước.
Mặc dù ở gần như vậy, Doãn Vụ Thi cũng không nhìn được biểu tình trên mặt Trì Trọng Hành, chỉ cảm nhận được bàn tay anh nắm tay cô, hơi dùng lực, ý bảo cô bình tĩnh lại, không cần hấp tấp.
Hiện tại bọn họ không nhìn thấy được cái gì, hoàn toàn ở thế bị động, không thể đoán được hệ thống chuẩn bị cho họ bất ngờ gì.
Tay phải Doãn Vụ Thi nắm lấy cổ tay Trì Trọng Hành, tư thế này hơi bất tiện, cô xoay người, đổi thành tay trái nắm bàn tay anh.
Cô khẽ gập ngón trỏ, tỏ ý cô đã hiểu, sau đó vẽ một mũi tên quay ngược.
Bọn họ đứng ở cuối đội ngũ, phía sau không có người, cô muốn thử lùi về một khoảng xem có thể thoát khỏi debuff(*) chết tiệt này hay không.
Debuff: hiểu đơn giản hiệu ứng gây bất lợi cho người chơi, trái nghĩa với buff.
Trì Trọng Hành lập tức hiểu ý, anh kéo tay cô, cẩn thận di chuyển sang phải.
Không biết không gian có thay đổi hay không, dưới tình huống tầm nhìn bị cản trở, tốt nhất vẫn sờ được tường để xác định phương hướng đã.
Nhưng không có tường.
Hai người đều ôm đầu thạch cao trong tay, tay còn lại nắm lấy nhau, cùng duỗi ra thăm dò phía trước, chạm phải một thứ trơn trượt mềm nhũn không rõ là gì.
Thứ kia âm ấm, có mùi chua, mặt ngoài còn có chất nhầy, giữa khung cảnh hỗn loạn, vẫn có thể nghe thấy nó phát ra tiếng "òm ọp", giống như đang co bóp.
Cả hai đều rụt tay về tức khắc như bị điện giật.
Đầu ngón tay chạm vào chất nhầy có chút đau rát, mặc dù không nhìn rõ, Doãn Vụ Thi phỏng đoán lớp da đầu ngón tay cô đã trắng bệch.
Protein ở bề mặt da bị biến tính, chất nhầy kia chính là chất lỏng có tính axit, độ pH không thấp.
Hẳn là dịch tiêu hóa.
Cảnh vật xung quanh đã thay đổi, không biết trước mặt bọn họ là dạ dày của thứ quỷ quái gì.
Ngón tay Trì Trọng Hành giật giật, anh viết vào lòng bàn tay cô: Dạ dày?
Cô giáo Doãn cho anh một dấu tích.
Tiếng cười khục khặc vẫn kéo dài liên tục, hết đợt này đến đợt khác, Doãn Vụ Thi bị làm phiền đến bực bội.
Cô muốn di chuyển, nhưng xúc cảm trơn trượt dưới chân nhắc nhở cô đây không phải lựa chọn sáng suốt.
Không nên thăm dò một bản đồ hoàn toàn xa lạ khi không nhìn thấy, huống hồ xung quanh còn phủ đầy axit.
Quên đi, tạm thời cứ ngồi xổm tại chỗ.
Hai người sóng vai nhau ngồi xuống, Doãn Vụ Thi nín thở hết nổi, cô thở ra một hơi dài.
Nín thở lâu khiến cô choáng váng, máu dồn thẳng lên não.
Cô ngừng lại vài giây, chợt nhận ra thành phần không khí lại thay đổi, có mùi khét như đang thiêu thứ gì đó.
Cách một khoảng không xa là cô gái tóc ngắn đang la khóc, sơ-mi caro đang sợ hãi mắng tám đời hệ thống, còn có một giọng nam hét thất thanh, không rõ là cậu thanh niên đeo kính đen hay tóc đuôi ngựa.
Hơn nữa, tiếng cười quái dị không rõ phát ra từ đâu vẫn liên tục kéo dài, náo nhiệt hơn cả chợ buổi sáng.
Không có thanh âm của Lam Xuân Kiều.
Cô thích nghi với mùi hương phức tạp này rất nhanh, thật ra cũng không đến nỗi sặc như tưởng tượng.
Doãn Vụ Thi duỗi tay vỗ lưng Trì Trọng Hành, tỏ ý không cần nín thở nữa, trong khói hẳn không có thành phần độc hại gì.
Tay còn chưa đụng tới áo anh, một tiếng cười tác quái vang lên gần sát anh, "Éc éc éc ẹc--!"
Sau đó tiếng cười đột nhiên im bặt.
Trì Trọng Hành thở mạnh hai cái, đợi hô hấp bình ổn lại, anh nắm tay Doãn Vụ Thi: "Tôi chặn miệng nó lại."
Bọn họ đã biết thứ gì vẫn luôn cười-- là những cái đầu thạch cao đó.
Mọi người trải qua mấy phút đồng hồ tra tấn, ngoại trừ tiếng cười khiến "ô nhiễm" tinh thần, còn có lúc không mở được mắt, lúc không đứng dậy được, cả người giống như bị vật thể vô hình đè ép, cả người gần như dính chặt xuống mặt đất, cũng may mặt đất đã khôi phục bình thường, không đến mức phải rửa mặt bằng axit.
Áp lực nặng nề trên người dần biến mất, Doãn Vụ Thi đứng dậy, bóng đen tan đi, trước mặt bọn họ vẫn là dãy hành lang kia.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, không có vết thương, khung cảnh xung quanh cũng không có gì thay đổi, những bức tranh treo tường cũng ngay ngắn thẳng tắp, như thể từng cơn tra tấn ban nãy chỉ là ảo giác.
Trì Trọng Hành cũng nhìn những bức tranh đó: "Là hình phạt."
Tất cả những thứ bọn họ vừa trải qua chính là hình phạt đối với bảy tông tội trong "Thần khúc".
Dạ dày co bóp biểu hiện đói khát, trừng phạt tội Tham ăn; lửa thiêu trừng phạt D*c vọng; không mở được mắt tượng trưng cho việc bị "khâu mắt", trừng phạt tội Đố kỵ;...!Những thứ như vậy đều được thể hiện trong tranh vẽ.
Trì Trọng Hành ngẩng đầu, đối diện là bức tranh chấm đen trên nền trắng.
Tựa hồ nhận ra ánh nhìn của anh, chấm đen trong tranh khẽ chuyển động, anh nhìn thấy dưới góc tranh có tơ máu đỏ.
- - Đây là một con mắt thật lớn, nhìn anh vô cùng thâm tình.
Doãn Vụ Thi trợn mắt: "Nhìn cái gì?".
Chap mới luôn có tại { TRÙMTRUY ỆN.
ORG }
Trì Trọng Hành:?
Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra Doãn Vụ Thi không phải đang nói với anh.
Con mắt kia quá lớn, bọn họ lại đứng gần, khiến nó khó mà tập trung nhìn một chỗ nhất định, không biết đang nhìn ai.
Doãn Vụ Thi chân thành nói thêm: "Nhìn nữa tao chọc mù mắt mày." Tầm mắt cô chuyển sang bức vẽ nội tạng màu hồng, biểu tình càng thêm khó tả: "Tao chọc thủng cả dạ dày."
Doãn tổng chỉ đe dọa được vài giây, tiếng hét thất thanh từ phía trước đã thu hút lực chú ý của cô.
Các thí sinh dần thoát khỏi ảo ảnh, phát hiện một bóng người xuất hiện trên nền đất.
Bạn học Kiều chịu đủ kh ủng bố, còn chưa kịp nép vào đôi vai rộng lớn đáng tin cậy của chị cậu, vừa mở mắt liền nhìn thấy máu tươi chảy đầy hành lang.
Lam Xuân Kiều ngã ngồi xuống đất.
Trước mặt là cậu thanh niên đeo kính đen, đầu ngoẻo một bên, trên cổ có vết rạch đỏ thẫm, thấy cả xương bên trong, dao rọc giấy cắm sâu vào, phần màu bạc thừa ra chỉ còn lại cán dao.
Có lẽ bị thương ở khí quản, lồ ng ngực cậu gấp rút phập phồng, liên tục th ở dốc.
Máu chảy dài dọc theo cổ cậu, loang đầy ra sàn hành lang.
Lam Xuân Kiều sợ tới mức bật khóc: "Chị! Mau lại xem, cậu ấy chết mất!"
Không đợi cậu nói xong, Doãn Vụ Thi đã ném em trai sang một bên, ngồi xổm xuống xem vết thương của cậu thanh niên.
Cậu bị thương ở động mạch, nhưng điều kiện hiện tại quá thiếu thốn, cái gì cũng không có.
Huống hồ, cô cũng không phải bác sĩ khám bệnh, không có khả năng cứu người.
Cậu thanh niên nhìn cô, môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó.
Doãn Vụ Thi nghiêng đầu, ghé tai sát vào miệng cậu, cố gắng nghe ra thông điệp: "Khụ...!Cẩn thận..."
Cẩn thận.
Cẩn thận cái gì?
Cậu vươn cánh tay dính đầy máu bắt lấy tay Doãn Vụ Thi, bởi vì dùng lực mạnh, mu bàn tay cô đỏ lên: "Nhất định phải...!Cẩn thận..."
Thí sinh xung quanh cũng căng thẳng theo, không nhịn được mà hỏi: "Cẩn thận cái gì?"
Nhưng đôi tay kia đã buông lỏng.
Cậu không trả lời được nữa.
Doãn Vụ Thi nhẹ nhàng đặt cánh tay cậu về lại bên người cậu, vuốt đôi mắt còn đang trừng to kia xuống.
Cô đứng dậy, ngay bên cạnh thi thể, nắm chặt chữ viết bằng máu trong lòng bàn tay..