Mai Cát Vi cảm thấy Tề Kỳ Nam xử lý Hàm Linh nhanh gọn làm cô ta tức đến nghẹn họng thì cảm thấy rất là ngầu liền lên tiếng tản thưởng anh: “Kỳ Nam à bình thường cậu đã đẹp trai rồi nay xử lý bọn chó hoang này lại càng đẹp trai hơn gấp 10 lần đấy nhé”.
Hàm Linh tức đến nghẹn họng rồi trợn mắt lên quát: “Mai Cát Vi à cậu đúng là cáo mượn oai hùm mà hồi xưa không thân thiết bây giờ nghe người ta nói là người của Tề gia thì liền giả lả thân thiết đúng là không biết gượng ha”.
Tề Kỳ Nam nhướng mày lên tiếng: “Ôi trời ơi người ta còn có oai hùm để mượn cô thủ mượn ai đó cho tôi được mở rộng tầm mắt đi”.
Hàm Linh cứng họng không nói được thêm lời nào bởi vì ở thành phố Vịnh Xuyên này thì Tề gia đã là đại gia tộc lớn nhất rồi cô còn thể mượn oai của ai để bắt nạt lại bọn họ được chứ.
Hàm Linh liền kéo tay của Đoạn Phong Lãng làm ra bộ mặt đáng thương như mới bị người ta bắt nạt xong giọng uất ức lên tiếng: “Lãng, anh xem bọn họ là cố tình làm chúng ta bẽ mặt đó, ngay cả Uyển Vũ cũng ỷ vào địa vị mà chèn ép em đó tình bạn bao nhiêu năm chẳng lẽ lại rẻ rúng đến như vậy sao”.
Kiều Uyển Vũ thở dài tỏ vẻ lười biếng: “Tình bạn của tôi với cô đáng giá bằng cả một gia tài đó chứ chỉ là tình bạn mà cô dành cho tôi lại chẳng đáng giá một xu nào thôi”.
Kiều Uyển Vũ nói cũng không sai với những mẫu thiết kế của Kiều Uyển Vũ mấy năm nay Hàm Linh có thể hô mưa gọi gió trong giới thời trang ở Vịnh Xuyên đem lại lợi nhuận cực kỳ cao đáng giá cả một gia tài là thật.
Những gì mà Kiều Uyển Vũ nói chỉ có cô và Hàm Linh hiểu mà thôi những người khác nghe qua đều như gió thoảng qua tai nhưng Hàm Linh thì lại biết được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Tề Kỳ Nam cảm thấy Hàm Linh và Đoạn Phong Lãng rất chướng mắt đã vậy còn đi cùng một đám nhà quê không biết trời trăng mây gió gì hết mà vẫn ngông cuồng lên tiếng sỉ vả người khác liền dứt khoát lên tiếng: “Tôi đã bày tỏ quan điểm của bản thân rất rõ ràng rồi chẳng lẽ Đoạn thiếu và Hàm tiểu thư nghe không hiểu tiếng người hay sao? Hay là muốn tôi cho người tống cổ mấy người ra khỏi đây hả? E rằng tới lúc đó mất mặt lắm đó nha”.
Đoạn Phong Lãng rủ mắt lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, không ăn ở đây thì vẫn còn hàng trăm hàng nghìn chỗ khác mà”.
Hàm Linh thì không cam tâm vẫn dậm chân tại chỗ không có ý định di chuyển sau đó cô ta quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng đôi mắt tức giận rồi lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ tôi chống mắt lên xem cô làm thiếu phu nhân của Tề gia được mấy ngày đây”.
Tề Kỳ Nam liền châm vào thêm một câu: “Dù chị dâu tôi chỉ làm thiếu phu nhân của Tề gia được một ngày thì cũng đủ để đè bẹp cô xuống tận cùng xã hội này rồi đó”.
Hàm Linh ôm cực tức rời khỏi trung tâm thương mại The Most, cô ta tỏ vẻ hằn hộc với Đoạn Phong Lãng: “Anh vẫn còn tình cảm với Kiều Uyển Vũ nên mới có thái độ nhún nhường như vậy có phải không hả?”.
Đoạn Phong Lãng nhàn nhạt lên tiếng đáp: “Không có, đối với cô ấy anh chỉ có thù hận mà thôi không còn một chút tình cảm nào nữa hết”.
“Vậy tại sao anh lại chịu thua bọn họ hả?”.
Đoạn Phong Lãng đưa tay đỡ trán: “Em cũng nghe rồi đó nhà hàng của The Most thuộc sở hữu của Tề Kỳ Nam chúng ta không rời đi chẳng lẽ đợi người ta đuổi”.
Hàm Linh giẫy nãy lên: “Em không đi ăn gì nữa hết em về nhà đây hôm nay em đủ mất mặt rồi”.
Nói rồi Hàm Linh liền giận dỗi bỏ đi xuống garage trước, Hàm Tuấn khẽ thở dài nói với Đoạn Phong Lãng: "Con bé Hàm Linh từ nhỏ đã không có mẹ sống bên cạnh cho nên bác chìu nó quá sinh hư mất rồi con đừng để bụng nha chờ nó bình tĩnh lại chắc chắn sẽ chạy đến xin lỗi con ngay thôi”.
Đoạn Phong Lãng gật đầu: “Cũng tại con chọn địa điểm không thích hợp làm cô ấy gặp mấy chuyện không vui con sẽ tìm cách làm lành với cô ấy sau”.
Mấy người họ hàng dưới quê cùa Hàm Linh thì thầm phía sau lưng họ: “Tưởng là tìm được một đại gia trong giới thượng lưu hóa ra cũng chỉ là dạng tầm thường mà thôi, bị người ta đuổi ra ngoài như thế đúng là quá mất mặt rồi”.
Một bà cô lên tiếng tán đồng: “Phải đó”.
Thẩm Mộc Chi chờ Đoạn Phong Lãng đã lái xe rời đi trước rồi mới quay sang tỏ thái độ cáu gắt khó chịu với mấy người họ hàng ở quê: “Mấy người có thôi đi không hả? Mấy người lên đây ăn của chúng tôi, ở nhà chúng tôi con bé Hàm Linh đối xử với mấy người rất tốt còn mua rất nhiều quà cáp làm quà biếu vậy mà mấy người lại nói ra những lời như thế đúng là ăn cháo đá bát mà”.
Một bà cô bĩu môi: “Con gái mình không bằng người ta thì chấp nhận đi nếu ôm được một cái đùi lớn thì đâu phải mất mặt như hôm nay”.
Vậy là chẳng có bữa cơm nào diễn ra giữa Đoạn Phong Lãng và họ hàng của Hàm Linh hết, bọn họ ai cũng ra về với vẻ mặt khó chịu không vui vẻ gì hết.