Giọng nói trầm ấm của Tề Lăng Hạo vang lên trên đỉnh đầu của Kiều Uyển Vũ: “Xin lỗi Uyển Vũ…những ngày tháng không có em bên cạnh anh sống cũng như một cái xác không hồn…anh rất nhớ em nhưng không thể nói cho em biết…ngày hôm đó lúc em nói em yêu anh…anh đã rất vui trong lòng nhưng anh không dám tiếp nhận vì lúc đó mắt anh sắp không thể nhìn thấy được rồi anh không muốn làm em khổ…hôm ở lễ đường anh buộc lòng phải nói những lời vô tâm sáo rỗng để em hận anh bởi vì chỉ có như vậy em mới có thể quên anh và bắt đầu lại cuộc sống khác”.
“Không có anh cuộc sống của em sẽ trở nên vô nghĩa bởi vì em không biết phải chia sẻ cùng ai hết, người mà em chia sẻ chỉ có mình anh thôi”.
Nước mặt giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Uyển Vũ cô ôm chặt Tề Lăng Hạo thổn thức: “Ngày hôm đó đánh mất anh em như đánh mất cả thế giới của mình”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên mặt của Kiều Uyển Vũ giúp cô lau nước mắt: “Sau này anh hứa sẽ không bao giờ từ bỏ em nữa…anh xin lỗi”.
Kiều Uyển Vũ áp hai tay lên má của Tề Lăng Hạo rồi hỏi: “Tề Lăng Hạo, hoa nở rồi chúng ta lại yêu nhau được chưa???”.
“Chuyện này…” Tề Lăng Hạo chần chừ.
“Anh lại tính buông tay em chối bỏ con của chúng ta có phải không?” giọng của Kiều Uyển Vũ hốt hoảng vang lên.
Tề Lăng Hạo lắc đầu: “Không có…anh chỉ sợ làm khổ em mà thôi”.
Kiều Uyển Vũ không chờ Tề Lăng Hạo trả lời mà đã nhón chân lên hôn môi của Tề Lăng Hạo làm anh trở tay không kịp.
Tề Lăng Hạo nhớ lại lúc trước từng cưỡng hôn Kiều Uyển Vũ trong vườn hoa Anh Đào thật không thể ngờ rằng có một ngày cô lại bắt anh trả giá vì nụ hôn ngày hôm đó.
Tề Lăng Hạo lúc này không kìm lòng được nữa, cũng không thể tiếp tục lạnh lùng với Kiều Uyển Vũ nữa mà nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của cô dưới cơn mưa cánh hoa Anh Đào vô cùng lãng mạn.
Sau nụ hôn nồng cháy kéo dài kia, trán của Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ áp sát vào nhau mừng mừng tủi tủi vì bao nhiêu trắc trở đã qua bọn họ vẫn có thể tương phùng lần nữa.
“Chỉ cần anh đồng ý ở bên cạnh em là đủ rồi, em không sợ cực không sợ khổ chỉ sợ mỗi ngày mở mắt ra đều không được nhìn thấy anh mà thôi”.
Tề Lăng Hạo ấp tay vào má của Kiều Uyển Vũ giọng nói ấm áp của anh vang lên: “Anh từng nói đợi khi hoa nở sẽ lại yêu em…bởi vì anh hy vọng là trong thời gian đó mắt anh có thể hồi phục lại… anh thật sự không muốn trở thành gánh nặng cho em càng không muốn ràng buộc em bên cạnh một kẻ không biết đến ánh sáng là gì như anh…một mình anh sống trong tăm tối đủ rồi anh không muốn kéo em vào thế giới đơn điệu đó em thích hợp với những nơi có nhiều ánh sáng lung linh rực rỡ bởi vì em xứng đáng đứng ở vị trí của vinh quang”.
Kiều Uyển Vũ áp hai tay vào má của Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng: “Nếu phải chọn giữa anh và ánh sáng của sàn diễn catwalk, em nhất định sẽ chọn anh Tề Lăng Hạo…nếu đứng trên đỉnh vinh quang mà không có sự tồn tại của anh thì tất cả đều vô nghĩa, anh chính là ánh sáng trong cuộc sống của em vì vậy hãy để em làm đôi mắt của anh…chúng ta từ nay không rời xa nhau nữa”.
Trái tim trong lồng ngực trái của Tề Lăng Hạo vì một câu nói này của Kiều Uyển Vũ mà rung động không ngừng, anh thừa biết cô đam mê thiết kế thời trang như thế nếu cô vì anh mà từ bỏ sàn diễn catwalk đều này chứng tỏ đối với cô anh quan trọng hơn tất cả.
Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo buồn rười rượi ánh mắt rủ xuống: “Nhưng anh không nhìn thấy ánh sáng chỉ sợ là không xứng với em mà thôi”.
Nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống từng giọt: “Là em không xứng với tình yêu mà anh dành cho em mới đúng…bao nhiêu năm qua em vô tâm không bao giờ mở cửa trái tim mình ra với anh hết mặc kệ anh đã cho em rất nhiều gợi ý rằng người anh yêu là em…là em vô tâm vô phế không biết rằng anh đã nhường tất cả những sắc màu trong cuộc đời mình cho em…em đứng trên đỉnh quang vinh em nghĩ mình là người tài giỏi mình xứng đáng được như vậy mà không hề hay biết rằng anh đã ở phía sau làm rất nhiều việc vì em thậm chí là hy sinh cả bản thân mình”.
Tề Lăng Hạo khựng lại vài giây rồi nhíu mày: “Cái gì mà nhường tất cả những sắc màu trong cuộc đời mình cho em chứ? Em đang nói gì vậy hả Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ lên tiếng đáp: “Anh không cần giấu em nữa đâu, Hàn Côn Nhị đã nói cho em nghe hết tất cả mọi chuyện rồi…đôi giác mạc trong mắt của em vốn là của anh nếu như không có anh thì em đã phải sống trong tâm tối suốt 10 năm qua rồi, nếu không phải anh hy sinh tất cả màu sắc trong cuộc đời của mình cho em thì em đã không có cơ hội trở thành nhà thiết kế nổi tiếng rồi”.
Tề Lăng Hạo lặng người đi rũ mắt: “Vậy là em cũng biết chuyện năm đó anh cố tình giấu đi bằng chứng minh oan cho ba em rồi phải không, chắc hẳn là em ghét anh lắm đúng không hả?”.