Trên đường quay trở ra xe, Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đi trên con đường lát sỏi trắng khu nghĩa trang này đã cũ nên cũng ít người qua lại không ai chăm sóc vườn tược nên cây cối mọc mất kiểm soát vô cùng âm u.
Tề phu nhân đi phía trước thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên phía sau mình: “Mạc Trúc Tiên lâu rồi không gặp”.
Tề phu nhân run rẩy quay người lại thì thấy sắc mặt của Mạc Hy Nhi vô cùng không bình thường ánh mắt đó khiến cho bà nhớ đến ánh mắt của Bạch Cẩm Phi trước khi mất nên nhất thời lùi về phía sau mấy bước.
Giọng của Tề phu nhân run lên lắp bắp: “Hy Nhi…Hy Nhi con đừng có giỡn nữa mà”.
Mạc Hy Nhi nhếch môi mỉm cười một cách quái dị: “Mới không gặp có mười mấy năm đã vội quên tôi rồi sao Trúc Tiên??? Khó khăn lắm mới mượn được thân xác phù hợp mà nói chuyện với cô đó”.
Cả người của Tề phu nhân bắt đầu run lên vì sợ hãi bà ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh có ai không để cầu cứu ai ngờ lại chẳng có bóng người nào hết.
“Bạch…Bạch…Cẩm Phi…cô đã chết nhiều năm rồi tại sao vẫn đeo bám tôi hoài không nhã vậy hả?”.
Ánh mắt của Mạc Hy Nhi toát lên vẻ tức giận trừng mắt nhìn Tề phu nhân vô cùng đáng sợ: “Cô nói tôi đeo bám cô sao? Năm đó là cô cố tình câu dẫn Bách Hào để chiếm đoạt chồng của tôi cơ mà”.
Tề phu nhân liền lắc đầu lên tiếng cãi lại: “Không phải, tôi và Bách Hào là thật lòng yêu nhau chúng tôi đến với nhau không hề sai”.
“Nhưng mà lúc đó anh ấy đã có gia đình rồi, còn có cả con trai vậy mà cô vẫn rắp tâm chiếm đoạt gia đình của người khác”.
Tề phu nhân tuy có sợ hãi nhưng vẫn không cam tâm mà đáp lại: “Không thể đổ lỗi cho một mình tôi được rõ ràng là do cô không thể giữ nỗi người đàn ông của mình bây giờ lại đi đỗ lỗi cho tôi sao”.
Mạc Hy Nhi gật đầu ánh mắt toát lên vẻ bi thương: “Phải, không giữ được chồng là lỗi của tôi nhưng mà cô giết chết tôi thì đó là tội giết người cơ mà…chẳng những giết hại tôi cô còn dám đi phẫu thuật thẩm mỹ để thay thế tôi ở Tề gia cô có còn là người không hả Mạc Trúc Tiên? Từ đầu tới cuối tôi coi cô như người thân chưa làm chuyện gì trái đạo hết tại sao cô lại có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như thế được chứ?”.
Tề phu nhân liền phủ nhận mà gật đầu đáp: “Cái chết của cô là do cô xảy chân té ngã nên mới chết mà thôi”.
Mạc Hy Hy giận dữ lên tiếng quát: “Không phải như vậy…lúc đó tôi và cô đã cãi nhau ở hồ bơi cô đã bóp cổ tôi rồi dìm tôi xuống nước để giết hại tôi sau đó ngụy tạo hiện trường là tôi xảy chân ngã xuống hồ bơi với Bách Hào…tôi chính là Bạch Cẩm Phi ôm nỗi oan ức chết đi nên không thể đi đầu thai chuyển kiếp được tôi vẫn luôn chờ đợi cô tới đây để hỏi cho ra lẽ đó”.
Tề phu nhân giật thốt người khi nghe Mạc Hy Nhi thốt lên như thế, bà ta tiếp tục run rẩy ngã ngồi trên nền đất: “Tôi lúc đó vì ích kỷ muốn sống bên cạnh Bách Hào nên mới làm vậy thôi mà nhưng mười mấy năm qua tôi vẫn yêu thương Bách Hào và xem Lăng Hạo như con trai của mình rồi còn gì”.
Vẻ mặt của Mạc Hy Nhi toát lên vẻ hung ác: “Cô câm miệng lại cho tôi ngay đi, cô cướp chồng của người khác mà tưởng là hay ho lắm sao, con trai tôi phải sống thiếu đi tình thương của cha mẹ tất cả đều tại cô hết…nếu hôm nay cô nhận hết tội của mình biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại tha cho cô một con đường sống”.
Tề phu nhân khóc lóc quỳ xuống van xin: “Bạch Cẩm Phi tôi thừa nhận là tôi đã lên kế hoạch giết chết cô sau đó ngụy tạo hiện trường là cô trượt chân ngã để Bách Hào đứng về phía tôi, tôi thừa nhận là tôi phẫu thuật thẩm mỹ để có gương mặt giống cô sau đó thay thế cô ngồi vào vị trí chủ mẫu của Tề gia…cô cũng chết rồi xin đừng đeo bám tôi nữa được không hãy để tôi tiếp tục chăm sóc cho Bách Hào đến cuối đời đi tôi hứa sẽ không tranh giành quyền thừa kế với Lăng Hạo đâu”.
Ánh mắt của Mạc Hy Nhi trợn lên trắng dã: “Chỉ cần cô dám đụng đến một sợi tóc của Lăng Hạo thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu”.
Mạc Hy Nhi vừa nói xong thì đã ngất đi tại chỗ còn Tề phu nhân thì cả người ướt đẫm mồ hôi vì run sợ.
Tề phu nhân nhìn thấy Mạc Hy Nhi bất tỉnh cũng rất là sợ bà ta đứng dậy bước đến gần thấy không có động tĩnh gì nữa hết nên mới lay động cánh tay cô: “Hy Nhi, Hy Nhi à con làm sao vậy nè?”.
Vừa lúc đó xe của Tề Lăng Hạo chạy đến, anh bước xuống đỡ Mạc Hy Nhi ngồi dậy với vẻ mặt lo lắng anh lên tiếng gọi: “Hy Nhi, Hy Nhi à em làm sao vậy hả mau tỉnh dậy nhìn anh đi”.
Tề Lăng Hạo quay sang trách móc Tề phu nhân: “Chiều nay Hy Nhi nói đến tìm mẹ để đi dạo phố cơ mà sao hai người lại đến những nơi âm u hoang vắng như thế này chứ để làm gì chứ ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì sao đây?”.