Doãn Ngạn Nhi tức giận gân xanh nổi đầy trên trán tát vào mặt của Lãnh Nguyệt Quân thêm một bạt tay nữa: “Mày đúng là thứ chó má mà, có phải mày làm chuyện này hay không hả?”.
Lãnh Nguyệt Quân không phủ nhận mà thẳng thừng đáp: “Là tao làm đã sao chứ? Theo tao thấy mày rất thích hợp để đóng phim cấp 3 đó còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên chuyên nghiệp nữa, mày là minh tinh cái gì chứ chẳng qua chỉ là con điếm cao cấp thôi”.
“Cạch”.
Lãnh Nguyện Quân nghe thấy tiếng ở cửa nên dừng lại không nói nữa, còn Doãn Ngạn Nhi thì nóng máu lên tát vào mặt cô ta liên tiếp mấy cái khiến cho khóe môi của Lãnh Nguyệt Quân rách ra rỉ máu.
Điền Thâm vừa mới bước chân vào nhà đã nhìn thấy Doãn Ngạn Nhi ngồi trên người của Lãnh Nguyệt Quân tát cô ta liên tục liền quẳn hết đồ trong tay xuống đất rồi lao qua kéo Doãn Ngạn Nhi ra.
Lãnh Nguyệt Quân ngồi dậy chiếc váy trên người rách rưới không ra gì đầu tóc rối bù mặt thì sưng đỏ lên, cô ta mếu máu lên tiếng nhõng nhẽo với Điền Thâm: “Anh à hay là chúng ta kết thúc ở đây đi chứ chị Ngạn Nhi cứ thấy em là đánh thì làm sao mà em sống nổi chứ?”.
Điền Thâm nhìn thấy mặt Lãnh Nguyệt Quân sưng đỏ hết lên khóe môi còn bị chảy máu thì vô cùng tức giận quay sang quát Doãn Ngạn Nhi: “Cô đang làm cái trò gì vậy hả?”.
Doãn Ngạn Nhi cố chấp lao tới: “Hôm nay tôi phải giết chết con tiện nhân này mới được”.
Điền Thâm đẩy Doãn Ngạn Nhi một cái khiến cho cô ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước rồi lạnh giọng lên tiếng hỏi: “Cô lại nổi điên lên đến kiếm chuyện gì nữa đây hả?”.
Doãn Ngạn Nhi chỉ tay về phía của Lãnh Nguyệt Quân: “Là cô ta đã đăng clip nóng của tôi và anh lên mạng đó anh biết chưa?”.
Điền Thâm nhíu mày rồi lên tiếng đáp: “Cô bị điên rồi hả? Nguyệt Quân vào công ty sau cô rất lâu làm sao mà cô ấy có được những đoạn clip đó chứ ngược lại tôi thấy người cố tình bêu xấu tôi chính là cô đó Doãn Ngạn Nhi”.
Doãn Ngạn Nhi sững người ra: “Cái gì cơ? Anh nghĩ tôi bị điên hay sao mà lại đăng mấy clip chết người đó lên mạng cho người ta bàn tán, Lãnh Nguyệt Quân đã thừa nhận là do cô ta đăng lên đó”.
Lãnh Nguyệt Quân liền giả lả mình là người vô tội lên tiếng nói với Điền Thâm: “Anh à, em thật sự không có làm mấy chuyện như thế mà em vốn không biết là hai người từng làm qua chuyện kia nữa là”.
Điền Thâm khẽ lắc đầu: “Em đi vào phòng đổi bộ đồ khác đi, còn nữa đem hết quần áo cũ của Doãn tiểu thư ra đây trả cho cô ấy đi từ nay chúng ta không còn nợ nần gì nữa hết”.
“Dạ”.
Lúc rời đi Lãnh Nguyệt Quân khẽ nhếch môi mỉm cười khiêu khích Doãn Ngạn Nhi ở sau lưng của Điền Thâm chẳng những vậy còn dùng khẩu hình miệng để mắng Doãn Ngạn Nhi là “đồ ngu”.
Doãn Ngạn Nhi xấn tới muốn đuổi theo Lãnh Nguyệt Quân thì bị Điền Thâm cản lại: “Cô lại muốn gì nữa đây hả?”.
Doãn Ngạn Nhi ngẩng đầu lên nhìn Điền Thâm bằng ánh mắt xót xa: “Anh thà tin cô ta cũng không tin một người đã từng gắn bó với nhau suốt 10 năm qua hay sao hả Điền Thâm?”.
Điền Thâm mỉm cười nhạt trên môi, anh dùng chút tình cảm cuối cùng để nói chuyện cùng với Doãn Ngạn Nhi:” Cũng như em thôi, chúng ta đã bên nhau 10 năm từ những ngày đầu tay trắng chẳng có gì đến lúc em trở thành một minh tinh nổi tiếng nhưng lòng tham của em quá lớn chỉ muốn trèo lên cành cao nên bỏ lại anh đó thôi”.
Khóe mắt của Doãn Ngạn Nhi đỏ hoe lên giọng cũng nghẹn lại: “Còn không phải tại anh hay sao? Anh cứ thấy cô gái nào trẻ xinh là liền muốn đưa người đó lên giường của anh, em hết chịu nổi cái tính trăng hoa của anh rồi nên mới muốn tìm một người đàn ông tốt để nương tựa mà thôi”.
“Tề Lăng Hạo quả thật là người đàn ông tốt có thể vì em mà thu mua cả Đường Ảnh nhưng mà em nên nhớ cách đây không lâu anh ta đã công khai vợ hợp pháp của mình với truyền thông rồi, dù em có đến với anh ta thì cũng mãi mãi là một tiểu tam không hơn không kém đâu”.
Doãn Ngạn Nhi tự tin lên tiếng đáp lại: “Lăng Hạo sớm muộn gì thì cũng ly hôn với cô gái mà thôi”.
Điền Thâm khẽ cười tự giễu lên tiếng đáp lại: “Em ngây thơ quá rồi Ngạn Nhi à, là đàn ông với nhau nên anh nghĩ là anh hiểu Tề Lăng Hạo hơn em, dù có bao nuôi bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài thì anh ta cũng nhất định không ly hôn với vợ của anh ta đâu, em đừng có sống trong ảo tưởng nữa”.
“Anh cứ chống mắt lên mà xem”.
Lãnh Nguyệt Quân bỏ hết quần áo của Doãn Ngạn Nhi vào một cái va ly rồi kéo ra ngoài: “Đồ của chị em đã bỏ vào đây hết rồi chị có cần kiểm tra lại trước khi rời đi không vậy hả?”.
Doãn Ngạn Nhi hằn hộc đưa tay cầm lấy cái va ly: “Không cần, dù sao tôi cũng đem vứt chứ không mặc lại đồ cũ”.
Trước lúc Doãn Ngạn Nhi quay lưng rời đi Điền Thâm đã lên tiếng nói với cô: “Chuyện hình ảnh và clip nóng của em anh quả thật không hề liên quan đến tin hay không thì tùy em nhưng mà cạn tình vẫn còn nghĩa, anh không phải là thằng tồi đến mức đó”.
Giọng nói lạnh lẽo của Doãn Ngạn Nhi vang lên: “Chờ đến lúc tôi tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết”.
Lãnh Nguyệt Quân nhìn theo Doãn Ngạn Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh thầm nghĩ trong đầu “Để xem là ai sống không bằng chết trước đây”.