Trọc Tâm đảo.
Thanh Quỳ tuy rằng đã trở về, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn chuyện của Tuyết Khuynh Tâm. Bà từ Thần tộc sa đoạ làm ma, chính là thanh khí trong cơ thể bị nhiễm trọc khí, nhưng nguyên thân vẫn là tuyết nữ. Biết đâu có thể dùng ma khí luyện chế cho bà ấy chút đan dược tuyết tộc thường dùng.
Nàng đang suy nghĩ, bên ngoài liền có tiếng bước chân vang lên. Thanh Quy quay đầu nhìn, chỉ thấy Cốc Hải Triều đỡ Triều Phong tiến vào, mà trên lưng Triều Phong vết máu ngang dọc, có thể thấy mơ hồ rất nhiều gai.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng bước lên nhìn một cái, lại nhíu mày.
Cốc Hải Triều không nói gì —— sao lại thế này á, vẫn là để ngài ấy thêu dệt cho ngươi nghe vậy...... Uầy không, nói đi.
Quả nhiên, giọng Triều Phong trầm thấp: "Mẫu phi luôn luôn không muốn liên luỵ người khác, hôm nay ta xin công chúa giúp đỡ, người trong lòng bất an, cho nên trách phạt ta. Công chúa yên tâm, chỉ là một chút thương thế ngoài da, ta không sao cả."
Cốc Hải Triều thay phương đổi hướng, đưa lưng về phía hắn mà đứng —— mẫu phi người trách đánh người, là bởi vì người liên luỵ công chúa á? Rõ ràng là vì quả ớt kia thực sự rất cay mới đúng chứ? Hơn nữa, cũng không hề quan tâm người đến đây để làm gì......
Nhưng Thanh Quỳ không nghĩ như vậy!
Nàng chỉ nhìn thấy vết thương trên lưng Triều Phong, thực sự là nhìn thấy mà phát hoảng. Nàng nói: "Vốn không phải là chuyện to tát gì, Ma phi không nên tức giận. Ta lấy mấy cái gai còn sót lại cho Tam điện hạ." Nàng quay đầu phân phó Tố Thuỷ, "Tố Thuỷ lấy châm bạc đến cho ta."
Tố Thuỷ sửng sốt, nàng nhìn nhìn Triều Phong, lại nhìn sang Thanh Quỳ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn mang tới cho nàng.
Thanh Quỳ ra hiệu cho Cốc Hải Triều cởi ngoại bào và áo của Triều Phong ra. Triều Phong ngược lại rất ngoan ngoãn để cho cởi, hắn mặc y phục trông có vẻ gầy, nhưng cởi y phục ra lại vô cùng cường tráng. Làn da màu lúa mì bao lấy từng bắp thịt nở nang, giống như từng thớ thịt đều đang hô —— chúng ta chính là kiểu thoạt nhìn thì gầy nhưng có thể đánh.
Ánh mắt Thanh Quỳ chỉ hơi dừng lại trên người hắn, liền nhìn về phía vết thương ngay —— y giả mà có tạp niệm thì cũng không hay.
Tuyết Khuynh Tâm thật là không thủ hạ lưu tình chút nào, trên lưng Triều Phong đường đường nét nét vết roi đã sưng đỏ cả lên, chi chít gai nhỏ đâm sâu vào da. Thanh Quỳ cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lại một chỗ, tay phải hạ châm bạc xuống, những chiếc gai nhọn lớn nhỏ liền bị lấy ra.
Có lẽ bởi vì động tác của nàng rất nhẹ nhàng, Triều Phong cũng không cảm thấy đau lắm. Hắn hơi hơi nghiêng mặt đi, tóc Thanh Quỳ dài như tơ gấm thượng hạng lướt xuống trước mắt hắn, ngọn tóc nhẹ quét qua sườn mặt hắn, ngưa ngứa.
Hương thơm trên người nàng, mang theo một chút ngọt đắng của thảo dược, làm người khác yên lòng.
Thiên giới.
Dạ Đàm đang cầm Nguy Nguyệt Yến, đầu lâu xám trắng bên cạnh vẫn tiếp tục chảy ra từng giọt từng giọt ma tức màu tím đen, như thuỷ châu ngấm vào thân thể của nàng. Nàng cảm thấy chính mình không chết được, liền lại bắt đầu tò mò: "Đầu lâu này là của ai, vì sao có ma khí?"
Huyền Thương quân bắt mạch cho nàng một lần nữa, mắt thấy mạch tượng nàng vững vàng —— nàng sau khi chịu nội thương, quả nhiên là cần ma khí bồi dưỡng. Hắn nói: "Không được dò hỏi chuyện cơ mật của Thiên giới."
Hai tay Dạ Đàm sờ soạn đầu lâu một hồi, vẻ mặt hưng phấn: "Quản chuyện đó làm gì chứ, dù sao rõ ràng nó là một bảo vật. Ta sờ thêm vài cái, nói không chừng nó có thể mang đến vận may cho ta thì sao?"
Nàng ta thực sự là...... Huyền Thương quân vô lực: "Hiện giờ ma khí của nó mỏng manh mà thanh khí thì rất thịnh, nếu ngươi lại bị thanh khí gây thương tích, tự gánh lấy hậu quả đi."
Dạ Đàm vừa nghe xong, vội vàng thu tay về, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, cuối cùng cảm thấy hai ta nóng hổi. Nàng nhanh chóng xoa xoa tay lên người Huyền Thương quân. Huyền Thương quân: "......"
Dù sao thì nội thương của Dạ Đàm đã không còn đáng quan ngại, ma khí tràn ra từ đầu lâu này càng lúc càng ít, Huyền Thương quân liền mang theo nàng trở về Thiên Ba viện.
Thời điểm Dạ Đàm không còn đau đớn, tinh lực cũng rất dồi dào. Nàng nhìn đông liếc tây, nói: "Vì sao cây cỏ mọc ở vùng lân cận đầu lâu này đặc biệt tươi tốt như vậy? Nơi này là dựa vào nó để duy trì sức sống sao? Bên trong nó tại sao lại có ma khí? Ngươi làm thế nào luyện hoá được những ma khí đó ra đây?"
Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Lắm mồm."
Được rồi, về chuyện bí mật của Thiên giới, bất luận có bao nhiêu, hắn đều sẽ không tiết lộ cho nàng biết. Dạ Đàm hừ lạnh, không thèm quan tâm nữa.
Nơi này cách Thiên giới khá xa, ngoại thương của Dạ Đàm vẫn còn đau, rời xa cái đầu lâu kia, độ ấm cũng bắt đầu giảm xuống. Nàng không muốn đi nữa, nói: "Ngươi mở tay ra đi."
"Để làm gì?" Huyền Thương quân không thể hiểu được.
Dạ Đàm cọ người qua, nói: "Mang bản công chúa quay về Thượng Thư Nang đi, chờ chúng ta đến nơi, cũng sắp vào học rồi."
"......" Còn lười biếng được à. Huyền Thương quân nói: "Thượng Thư Nang nhiều người, có đủ ánh mắt hỗn tạp, bản quân mang ngươi về đó, sẽ khiến người khác dị nghị."
Dạ Đàm bất mãn: "Bản công chúa đã chấp nhận thủ tiết vì ngươi, vậy sau này chính là người sống của ngươi. Tuy rằng hữu danh vô thật (có tiếng mà không có miếng), nhưng tốt xấu gì cũng xem như là phu thê. Bọn họ dị nghị cái gì chứ?"
Cái này...... hình như cũng đúng. Huyền Thương quân do dự, Dạ Đàm lườm hắn: "Bây giờ ngươi không tiễn ta đến trường, sau này chẳng có cơ hội tiễn ta nữa đâu. Ta mới mười lăm tuổi, lại xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, nhưng từ nay về sau phải bơ vơ cả đời. Chẳng lẽ ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ như vậy, ngươi cũng phải cự tuyệt sao?"
Huyền Thương quân nói không lại nàng, đành biến nàng thành quả hạch đào, đặt trong lòng bàn tay. Dạ Đàm ngựa quen đường cũ mà lăn vào chỗ hõm trong lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn dày rộng ấm áp, nàng thư thái thở dài một hơi, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm?"
Huyền Thương quân khẩn trương đi đường, không để ý tới nàng. Dạ Đàm sẽ không quan tâm hắn có trả lời hay không, nàng hỏi: "Ngươi chưa từng nghĩ thê tử tương lai của ngươi sẽ ra làm sao à?"
"Chưa từng." Huyền Thương quân bận trăm công nghìn việc bớt thời gian đáp lại hai chữ —— dù sao chắc chắn không phải người như ngươi.
Dạ Đàm nói: "Nhưng ta từng nghĩ tới."
Chuyện này Huyền Thương quân có thể hiểu được —— nữ tử nào không từng tưởng tượng ra một lang quân như ý cho chính mình đâu? Hắn buộc miệng hỏi một câu: "Phu quân trong tưởng tượng của ngươi, là hình mẫu gì?"
Vừa nói đến chuyện này, Dạ Đàm liền lên tinh thần. Nàng lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Huyền Thương quân, nói: "Đầu tiên nhất định phải tìm một người khôi ngô tuấn tú, khiến ta nhìn thấy mặt hắn liền cảm thấy hạnh phúc."
Huyền Thương quân ừ một tiếng, ý nghĩ này tuy nông cạn, nhưng không khó hiểu, thậm chí có thể nói là rất bình thường. Dạ Đàm nói tiếp: "Sau đó sẽ tìm một người có tu vi cao thâm, ta thấy ai không thuận mắt liền bảo hắn đánh người đó!"
"Hả?!" Huyền Thương quân cúi đầu nhìn nàng. Dạ Đàm tiếp tục nói: "Tiếp theo sẽ tìm một người giàu có khắp tứ hải, ta muốn cái gì liền bảo hắn mua cho ta! Dám không để cho ta mua, sẽ để cho người có tu vi cao thâm kia đánh hắn. À, còn phải tìm một người vui tính lãng mạn, ta không vui, liền bảo hắn nghĩ cách trêu cho ta vui!" Dạ Đàm càng nghĩ càng cảm thấy sướng đến ứa nước miếng.
Huyền Thương quân cắt đứt mộng đẹp của nàng, nghiêm mặt nói: "Sau khi bản quân mất, ngươi nhớ niêm phong phần mộ của bản quân bằng thận khôi (vỏ sò nung thành vôi), không được chừa ra một khe hở nào."
"Hả?" Dạ Đàm không hiểu gì cả —— Thần tộc có phong tục này à? Nàng hỏi: "Tại sao?"
Huyền Thương quân tức giận nói: "Để tránh lục quang trong mộ của bản quân toả ra ngoài, cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng!!" Dứt lời, hắn thẳng tay vứt Dạ Đàm xuống đất, "Xuống dưới, tự mình đi!"
......
Về tới Thiên giới, thời gian cũng đã không còn sớm. Các học trò lần lượt bước vào Thượng Thư Nang.
Những thiếu niên khác nhìn thấy Huyền Thương quân đều hành lễ, nhưng ánh mắt lại cứ thế mà để lộ ra vài phần không thể ngờ —— nhiều năm như vậy rồi, có bao giờ thấy Huyền Thương quân đưa ai đi học đâu?
Huyền Thương quân quả thực là lần đầu tiên đưa người khác đến trường, người này trước giờ không bớt lo được, vừa hơi không để mắt tới một chút, nhỡ đâu lại gây ra tai hoạ gì nữa thì sao. Nhưng Dạ Đàm đối với trù tính của phu quân tương lai xác thực là thiện cảm rơi xuống vực, hắn tức giận giục: "Cút vào đi."
Thân phận của Dạ Đàm bại lộ, bị hắn nắm được đuôi, cũng không dám lỗ mãng, chỉ lầm bầm một câu: "Cút thì cút, hung dữ cái gì chứ?"
Huyền Thương quân nhìn theo bóng lưng của nàng cũng nhịn không được mà thở dài. Hắn rời khỏi Thượng Thư Nang, mới vừa đi vài bước, Khôi Tinh liền đuổi theo phía sau, gọi với lên: "Quân thượng."
Huyền Thương quân nhất thời lảo đảo một cái —— bản quân chỉ mới vừa rời khỏi thôi mà! Hắn chậm rãi xoay người lại, Khôi Tinh thấy thế, cố nhịn cười an ủi: "Quân thượng đừng lo, công chúa không sao cả, đã ngoan ngoãn vào bên trong học rồi."
Huyền Thương quân lúc này mới ổn định tinh thần, hỏi: "Có chuyện gì?"
Khôi Tinh nói: "Văn Xương đế quân nói, công chúa tư chất kinh người, đã có thể lĩnh hội một cuốn sách pháp khác. Ty chức đặc biệt đến đây, báo cho quân thượng biết."
Huyền Thương quân rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, phê duyệt một cuốn sách pháp mới.
—— cứ nhắc tới nàng, bản thân mình hiện tại quả thực là chim sợ cành cong.
Hắn khiếp vía, một người khác lại vô cùng thanh thản.