Huyền Thương quân chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, giống như hắn cũng bị đông lạnh vậy.
Đúng rồi, những nơi này, Thần tộc tuy rằng thiết lập kết giới bảo hộ, nhưng dù sao cũng không có người sinh sống. Nhiệt độ thấp tới không thể tưởng tượng được, có thể làm nứt cả đá cứng. Nàng chỉ là một công chúa Nhân tộc mười lăm tuổi, làm sao có thể chịu đựng được?
Huyền Thương quân lạnh toát cả người: "Li Quang Thanh Quỳ!"
Hắn tiến lên, nữ tử dưới lớp băng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí không biết còn sống hay không.
So với bọn họ, một người khác nhàn rỗi hơn nhiều.
Ma tộc, Trọc Tâm hồ.
Thanh Quỳ đang viết chữ. Đột nhiên, từ cửa tuồn vào một tấm vải trắng. Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn qua, thứ thò vào cửa kia, dĩ nhiên là một cái cờ trắng. Còn đang vẫy qua vẫy lại ở giữa không trung, sợ người khác không nhìn thấy.
Thanh Quỳ nhíu mày, không cần phải nói cũng biết là ai.
Nàng hừ một tiếng, không thèm để ý tới.
Cờ trắng vẫy hồi lâu, cuối cùng, Triều Phong từ phía sau cờ xin hàng ló đầu ra. Thanh Quỳ làm lơ với hắn, hắn cũng không quan tâm, ngược lại bước tới cầm lên một cái nghiêng mực, vô cùng hăng hái mà bắt đầu mài. Cốc Hải Triều đứng ở cửa, ra vẻ ghét bỏ, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn.
Thanh Quỳ không muốn để ý đến hắn, nhưng luyện chữ phải chú trọng vào sự tĩnh tâm, hắn ở bên cạnh, nàng làm sao tĩnh tâm được cơ chứ?
Thanh Quỳ đơn giản là gác bút, chuyển sang phối thuốc.
Triều Phong lập tức cũng đặt nghiêng mực xuống, cầm lấy cối xay thuốc, chẳng thèm hỏi xem cái nào nên xay, cái nào không, cứ thế xay nát toàn bộ thuốc.
"Ngươi!" Thanh Quỳ tức giận đến bỏ thuốc xuống, bên ngoài thị nữ Tố Thuỷ đi vào, nói: "Công chúa, nên ăn cơm thôi." Dứt lời, nàng liếc mắt một cái thấy Triều Phong đang ở đây, không khỏi nhíu nhíu đầu mày.
Thanh Quỳ đi thẳng tới trước bàn cơm, Tố Thuỷ đang định tiến lên hầu hạ, Triều Phong đã tranh trước một bước. Hắn đoạt lấy chén cơm, chẳng nói chẳng rằng bới một chén đầy ụ, ép tới mức cái chén kêu lên một tiếng, hận không thể lại giẫm trên chân. Sau đó hắn bắt đầu vồn vã gắp đồ ăn bỏ vào trong.
Thanh Quỳ nhìn chằm chằm cá, tôm, rau xanh chất chồng trong chén so với mình còn cao hơn, thực sự là ăn không nổi nữa. Nàng rốt cuộc nhịn không được, hói: "Tam điện hạ đến Trọc Tâm hồ của ta, không nói một lời, cuối cùng là muốn cái gì đây?"
Triều Phong cúi đầu, vẫn là Cốc Hải Triều bên cạnh nói: "Ngài ấy đang tạ lỗi đó, công chúa nhìn không ra sao?
Cơn giận của Thanh Quỳ hiển nhiên còn sót lại chưa tiêu hết: "Tam điện hạ chính là xin lỗi người khác như vậy à?"
Triều Phong đang cầm đũa gấp đồ ăn, đột nhiên giơ cao tay qua đỉnh đầu, hướng Thanh Quỳ lạy ba cái. Thanh Quỳ tức giận cười gượng, rốt cuộc nghiêm mặt nói: "Tam điện hạ nếu thực sự muốn xin lỗi, cũng không phải hướng ta. Huynh trưởng Ô Đại của ngươi tuy rằng tính tình xung động, nhưng lại đội trời đạp đất, chính trực thẳng thắn. Lúc ngươi gặp nguy hiểm, có sợ hãi chùn bước, cũng là chuyện thường tình như bao người, nhưng ngươi lại không cảm động trước nghĩa lớn của huynh trưởng mình, ngược lại còn xem tính mạng hắn như trò đùa, quả thực khiến người khác cười chê."
Triều Phong buông đũa, từ trong lòng ngực lấy ra một cây trâm ngọc, nâng niu trong tay, rồi lại giơ quá đỉnh đầu, dâng tặng tới trước mặt Thanh Quỳ. Thanh Quỳ nói: "Lễ vật thì miễn đi. Nếu ngươi thực sự biết sai, thì đi tới Phong Lôi bích, quỳ xuống thỉnh tội với huynh trưởng ngươi. Chỉ cần hắn tha thứ cho ngươi, ta tự nhiên sẽ thay ngươi giải độc."
Đến Phong Lôi bích quỳ xuống thỉnh tội á? Vậy chẳng phải sẽ khiến cả Ma tộc cười rụng hết răng sao?!
Triều Phong lấy từ trong ra một cánh hoa to bằng lòng bàn tay, cung kính đưa tới trước mặt Thanh Quỳ.
Nếu hắn nói chuyện, Thanh Quỳ có lẽ sẽ không nghe. Nhưng hắn chuyển đưa cánh hoa, Thanh Quỳ cũng tiếp nhận. Mặt trên cánh hoa viết hai hàng chữ nhỏ —— tối nay Thiên giới có mưa sao băng, có thể muý mắn mời được công chúa cùng đi ngắm sao hay không?
Mưa sao băng, Thanh Quỳ không phải chưa thấy qua. Nhưng hai chữ "Thiên giới", lại có lực hấp dẫn to lớn không gì sánh bằng đối với nàng.
Nếu đi Thiên giới, có khả năng gặp được Dạ Đàm không? Hoặc là gặp được một Thần tộc khác, nói không chừng có lẽ như vậy có thể truyền tin cho phụ vương. Nàng đang cầm cánh hoa, suy tư một lúc, hỏi: "Đi Thiên giới ngắm sao à?"
Triều Phong gật đầu
Thanh Quỳ lại hỏi: "Ma tộc cũng có thể đặt chân vào Thiên giới sao?"
Nàng quả nhiên sẽ tò mò việc này. Triều Phong duỗi tay phải ra, làm động tác kính mời. Tố Thuỷ vội nói: "Người muốn đưa công chúa đi đâu? Nếu Ma hậu biết......"
Triều Phong tiện ngoắc ngoắc một lóng tay, cả người nàng đứng yên tại chỗ.
Ngoài Trọc Tâm đảo, linh thuyền trôi nổi như cánh hoa, màn lụa tung bay, góc buộc chuông gió, thảm trắng như tuyết, hiển nhiên người bố trí vô cùng dụng tâm.
Triều Phong dẫn Thanh Quỳ bước lên, bên trong hoa tươi rượu ngon, hương thơm mê người. Triều Phong choàng một cái áo lông mỏng lên người Thanh Quỳ, Thanh Quỳ hỏi: "Làm gì vậy?"
Tam điện hạ lại trình lên một cánh hoa, Thanh Quỳ không muốn nhìn, chung quy không thể cứ mỗi lần nói chuyện với nhau đều như vậy được, đúng không? Nàng rốt cuộc nói: "Nói chuyện đi!"
Triều Phong lúc này mới thở dài một hơi, ôn nhu nói: "Thiên giới có một phần cô tinh (ngôi sao đơn) đặc biệt rét lạnh, công chúa đến từ Li Quang thị, sợ không thể thích ứng. Cho nên trên thuyền có bố trí màn trướng chống lạnh, chuẩn bị chút y phục giữ ấm."
Người này, lúc có ý định lấy lòng, lại rất chu đáo.
Thanh Quỳ ngồi xuống ở mép thuyền, linh thuyền cất cánh, quả nhiên gió mạnh nhanh chóng quật khởi. Cốc Hải Triều dọn ra một cái bếp lửa nhỏ, Triều Phong tự mình pha trà. Thanh Quỳ khoác áo choàng mỏng, trên thuyền lại thiết lập kết giới giữ ấm, còn thêm nước trà làm ấm người, nàng vô cùng thoải mái.
Triều Phong đã sớm chuẩn bị tốt điểm tâm dâng tới trước mặt Thanh Quỳ, quả thực là vào luồn ra cúi, ân cần đến chỉ thiếu điều muốn vẫy đuôi.
Cốc Hải Triều đều thu hết vào mắt —— sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì. Nhưng mà, hắn vẫn xem thường mức độ không biết xấu hổ của Triều Phong.
Linh thuyền một mạch ra khỏi Ma giới, trực tiếp đi tới Thần tộc Thiên giới.
Nhưng khi sắp tiếp cận kết giới của Thần tộc thì chuyển hướng, dung nhập vào vũ trụ vô biên. Sau đó, Tam điện hạ hắn liền bắt đầu diễn!
Hắn ngồi xuống bên cạnh Thanh Quỳ, ánh mắt u buồn mà nhìn về phía sao trời bao la, nói: "Nói về chuyện này, lần đầu tiên ta xem mưa sao băng, vẫn còn cùng đi với mẫu phi ta."
Thanh Quỳ hỏi: "Mẫu phi ngươi? Ma phi Tuyết Khuynh Tâm hở?"
Nàng đối với chuyện của Thần tộc còn biết được rất nhiều, Ma phi Tuyết Khuynh Tâm, nghe nói từng là thượng tiên Thiên giới. Chỉ là sau này lại rơi vào ma đạo, không chỉ trở thành Ma phi, còn sinh ra vị hoàng tử tiếp theo cho Ma tộc. Mà nguyên nhân trong đó, Thần tộc giữ kín như bưng, Ma tộc cũng lặng thinh không đề cập tới.
Triều Phong nói: "Đúng vậy. Chỉ là...... năm ta lên sáu tuổi mẫu phi liền bị giam chân ở Lạc Vi động, sớm đã không thể dẫn ta đi ngắm sao. Mưa sao băng, là ký ức rõ ràng nhất của ta về mẫu phi. Qua nhiều tuổi như vậy rồi, ta vẫn nhớ rất rõ dưới ánh sao rạng rỡ, dung mạo của bà ấy." Nói đến cuối cùng, vẫn cứ mang theo chút ý cười, nhưng giọng nói lại dần dần trầm xuống.
"Sáu tuổi?" Thanh Quỳ ngạc nhiên, "Vậy...... từ khi sáu tuổi, ngươi đã không được gặp thân mẫu nữa sao?"
Triều Phong không cần quay đầu lại cũng biết là có triển vọng, nói: "Có gặp. Lạc Vi động có một cái lỗ chó, khi còn bé ta có thể chui vào. Ta nhớ rõ có một năm tuyết lớn, nước ở Lạc Vi động đóng thành băng. Ta tới đưa y phục chống lạnh cho mẫu phi, ai ngờ bị kẹt trong lỗ chó, kẹt suốt một đêm. Kẹt đến nỗi ta rốt cuộc hiểu được là ta đã trưởng thành, đường đi trong hồi ức ngày trước, đã không thể qua lại nữa rồi."
Hắn kể một cách ung dung, nhưng trong đầu Thanh Quỳ lại xuất hiện hình ảnh hoàn chỉnh. Giữa đêm tuyết rơi lạnh như băng, một hài tử thơ bé nhớ nhung thân mẫu, lén đi thăm, lại bị kẹt trong lỗ chó, vừa đói vừa rét, không chốn dung thân.
Nàng nảy sinh lòng trắc ẩn, không khỏi nhấc ấm trà lên, châm cho Triều Phong một ly trà nhỏ, nói: "Ta mặc dù chưa bao giờ gặp qua mẫu thân của ta, nhưng cũng biết đạo lí mẫu tử liền tâm. Tam điện hạ từ nhỏ đã phải xa mẫu thân sống một mình, đúng là không dễ dàng."
Bên cạnh, Cốc Hải Triều không nói gì —— còn muốn vứt luôn liêm sỉ hả trời!
Mưa sao băng quả thực là ký ức rõ ràng nhất của người về mẫu phi người, người đã dùng mảnh vỡ thiên thạch bốc cháy châm vào góc áo mẫu phi người, xém chút nữa là đem mẫu phi người hoả táng tại chỗ. Thế nên bị đánh cho một trận đoán chừng thực sự có thể khiến người chặt chẽ nhớ kỹ "dung mạo" của bà ấy.
Còn cái lỗ chó kia nữa!
Người nói nghe có vẻ thương tâm, nhưng người kẹt ở trong đó là bởi vì nhớ nhung mẫu thân mà chui vào thăm á?
Chẳng lẽ không phải do mẫu phi người mới đổi được một nha đầu xinh xắn, người bò qua lỗ chó vào trêu chọc muội muội, kết quả bị kẹt ở bên trong không ra được sao?
Nhưng mà Tam điện hạ là loại người gì? Sẽ đem một chút khinh bỉ này để vào mắt à? Hắn nhận lấy ly trà Thanh Quỳ đưa qua bằng cả hai tay, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Ta mặc dù không dễ dàng, nhưng tốt xấu cũng xem như là yên ổn trưởng thành. Chỉ là mẫu thân bị nhốt nơi lạnh lẽo nhiều năm, bệnh không có thuốc uống, trời rét không có y phục mặc. Ta thân là nhi tử, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bà chịu khổ. Mỗi khi lén lút thăm hỏi, thấy bà mặt ủ mày chau, tiều tuỵ ốm yếu, ta...... lòng đau như cắt."
Hắn vừa miêu tả một hồi, Cốc Hải Triều nghe được liền ngây ra như phỗng —— bệnh không có thuốc uống, trời rét không có y phục mặc?
Nhưng Thanh Quỳ lại nghe đến bi ai trong lòng, hỏi: "Ma phi...... rốt cuộc là vì sao bị giam cầm ở Lạc Vi động?"
Triều Phong đứng dậy, đi tới mép thuyền, tầm mắt xuyên qua màn lụa tung bay, nhìn về phía vũ trụ mênh mông, sao trời ngàn dặm: "Vài chuyện cũ năm xưa thôi. Công chúa mới tới Ma tộc, những ân oán thị phi này, đừng nên dính vào. Vẫn là không nên hỏi thì hơn."