Nguyệt Oa thôn, thạch ốc.
Huyền Thương quân đã rời đi rất lâu. Trên giường đá, hơi ấm hắn để lại bị gió tuyết thổi tan, hàn khí thấu cốt kéo đến. Dạ Đàm nhặt y phục lên mặc lại, ánh mắt đảo qua, phát hiện mão tóc của Huyền Thương quân rơi dưới đất.
Hắn không có buộc tóc mà đã rời đi.
Dạ Đàm khẽ chạm vào mão tóc kia, toàn bộ thạch ốc này, chỉ có vật ấy chứng minh đêm qua không phải chỉ là một giấc mộng đẹp. Nàng đặt mão tóc lên giường đá, thắt xong đai áo, thẳng bước rời đi.
—— đây có lẽ là một màn tuyết rơi đẹp nhất nhân gian, khiến cho nó lưu lại trong ký ức, vĩnh viễn trắng thuần không tỳ vết.
Cho nên...... không cần ngoảnh đầu nhìn lại nữa đúng không?
Nàng ra khỏi thạch ốc, thực sự là sống lưng thẳng tắp, đầu cũng không quay lại mà rời đi. Tuyết trên mặt đất, dấu chân hai người cùng nhau trải dài về phía trước, sau đó tách biệt riêng từng người. Cho đến cuối cùng, gió thổi tuyết lấp vùi dấu chân, như thể không hề có người đến.
Bồng Lai cung giáng.
Bộ Vi Nguyệt quỳ xuống trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y, khóc đến khổ sở đáng thương. Thiếu Điển Tiêu Y tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói: "Có chuyện gì cứ nói, không cần ấp a ấp úng."
"Hồi bẩm bệ hạ." Bộ Vi Nguyệt muốn nói lại thôi, hơn nửa ngày mới mở lời, "Chuyện này vốn dĩ tiểu tiên không dám nói, nhưng sợ quân thượng bị yêu nữ mê hoặc, lầm đường lạc lối, chỉ có thể báo cáo với bệ hạ. Chỉ mới hôm trước, tiểu tiên tận mắt thấy quân thượng một mình đi tới Quy Khư. Hơn nữa ở ngay bên bờ Quy Khư, ngài ấy rất cẩn thận mà đắp thêm đất vào trong một chậu hoa. Tiểu tiên nghĩ, rốt cuộc là vật trân quý ra sao, mà lại cần quân thượng đích thân đắp đất chứ?"
Dù nàng không nói rõ, nhưng lời này là có ý gì, mọi người đều có thể một rõ hai ràng. Thiếu Điển Tiêu Y hỏi: "Ý ngươi là, Địa Mạch Tử Chi đang ở trong tay nó?"
Bên cạnh, Ma tôn Viêm Phương, Yêu hoàng Đế Chùy và Li Quang Dương cùng thay đổi sắc mặt. Viêm Phương lên tiếng trước: "Thiếu Điển Tiêu Y, ngươi dưỡng ra một đứa con trai ngoan quá nhỉ!"
Thiếu Điển Tiêu Y đâu chịu yếu thế, lập tức đáp lễ: "Đứa con trai mà trẫm dưỡng, quả thực không bằng con trai của Ma tôn, có thể lập tức quy phục kẻ địch!"
Viêm Phương tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Quy phục? Nó là xâm nhập hang ổ của địch, không màng nguy hiểm, chờ truyền tin tức về cho ta! Đâu có giống như đứa con trai ngoan ngươi dưỡng ra, vậy mà còn không biết nặng nhẹ, che giấu Địa Mạch Tử Chi!"
Li Quang Dương bên cạnh nghe thấy thì không ngừng thở dài, khuyên giải: "Được rồi, cứ gọi Huyền Thương quân tới hỏi chuyện trước đi đã."
Ông không nói lời nào thì còn được, ông vừa mở miệng nói, cả Thiếu Điển Tiêu Y, Viêm Phương và Đế Chùy đều trừng mắt nhìn: "Đều do hai đứa con gái ngoan mà ngươi dưỡng ra đấy!"
......
Mấy người bọn họ đang ganh ghét lẫn nhau thì Huyền Thương quân tiến vào.
Viêm Phương cười lạnh một tiếng, nói: "Thiếu Điển Tiêu Y, hiện giờ người đã tới, ngươi cũng nên cho bọn ta một lời giải thích chứ nhỉ?"
Huyền Thương quân khẽ giật mình, ánh mắt lướt qua, lập tức phát hiện một người không nên xuất hiện vào lúc này —— Bộ Vi Nguyệt. Bộ Vi Nguyệt va phải ánh mắt của hắn, rất nhanh cúi đầu. Huyền Thương quân đương nhiên đã có dự tính trước trong đầu, khả năng ứng biến của hắn, cũng là thiên hạ vô địch, tức khắc nói: "Xin phụ thần cho người không phận sự lui ra, nhi thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Người không phận sự?
Bộ Vi Nguyệt nhìn trái ngó phải, hiện giờ nơi này có năm người, có thể gọi là người không phận sự, ngoại trừ nàng thì còn ai đâu?
Nàng lại liếc nhìn Huyền Thương quân một cái, bỗng nhiên có chút chột dạ —— chẳng lẽ chuyện mình mật báo đã bị chàng ấy nhìn thấu rồi sao?
Thế nhưng Thiếu Điển Tiêu Y không hề cho nàng quá nhiều thời gian, lập tức nói ngay: "Vi Nguyệt, ngươi lui ra trước đi."
Bộ Vi Nguyệt đành phải hơi cúi thấp người, trước khi rút đi, nàng còn xoay người nhìn thoáng qua Thiếu Điển Hữu Cầm. Hắn quỳ một cách ngay thẳng trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y, không hề nhìn về phía nàng.
Đợi đến khi nàng rời đi, Thiếu Điển Tiêu Y nói: "Nói đi."
Bên cạnh, Viêm Phương cười lạnh: "Sao nào, mấy người bọn ta cũng là người không phận sự à?"
Huyền Thương quân hạ tầm mắt xuống đất, hồi lâu, tay phải hắn khẽ nâng lên, Địa Mạch Tử Chi vẫn luôn giấu trong tay áo xuất hiện ở trước mắt mọi người. Trong một khoảnh khắc, trong điện quang hoa mờ ảo, hương thơm thoang thoảng. Cho dù mọi người đều đã thấy nhiều biết rộng, cũng nhịn không được mà ngây ra.
Chỉ có Li Quang Dương biến sắc —— Thiếu Điển Hữu Cầm giao ra Địa Mạch Tử Chi vào lúc này, lẽ nào Thanh Quỳ và Dạ Đàm chỉ có một con đường chết thôi sao?
Ông đứng bật dậy, nhác thấy sắp nhào tới, Huyền Thương quân mở miệng nói: "Địa Mạch Tử Chi và cả mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cuối cùng, đều ở chỗ này."
"Tốt!" Thiếu Điển Tiêu Y khó nén được vui sướng, "Nếu đã tìm được hoa này, vậy lập tức đem đốt hủy đi. Để tránh gây thêm phiền toái."
Lời này của ông, nhận được sự nhất trí tán thành của Đế Chùy và Viêm Phương, chỉ có Li Quang Dương nói: "Như thế không ổn!"
Viêm Phương giận dữ nhìn ông: "Có gì không ổn?!"
Li Quang Dương nhất thời nghẹn lời, Huyền Thương quân đỡ lời nói: "Quả thực không ổn. Hiện giờ Đông Khâu Xu nắm trong tay hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, thế lực không thể ngăn cản. Cho dù chúng ta phá hủy Địa Mạch Tử Chi, nhưng muốn tiêu diệt ông ta, chỉ sợ cũng mang đến một trận đại nạn cho chúng sinh Tứ giới. Theo nhi thần thấy......"
Hắn chữ chữ bình tĩnh, nói cho mọi người nghe kế hoạch của mình và Triều Phong. Chỉ có ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Địa Mạch Tử Chi ở trước mặt, chú ý động tĩnh của mọi người.
Gốc hoa kỳ lạ này ở ngay trước mắt hắn, thắp sáng thần điện Thiên giới. Thiếu Điển Tiêu Y, Đế Chùy, Viêm Phương kể cả Li Quang Dương, ánh mắt của bốn vị bá chủ đều bị nó chặt chẽ thu hút. Huyền Thương quân nói: "Nếu hôm nay phá hủy Địa Mạch Tử Chi, một đôi hoa linh cũng sẽ chết theo, Đông Khâu Xu sẽ tức khắc phát hiện Địa Mạch Tử Chi bị hủy. Nếu ông ta điên cuồng nổi dậy, chỉ sợ Tứ giới khó có thể ứng phó. Nhưng nếu chúng ta mô phỏng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, ở thời cơ thích hợp, cho ông ta một kích chí mạng, ngược lại rất có phần thắng."
Bốn người nhìn đến say mê, suýt chút nữa đã quên đáp lại lời của hắn. Viêm Phương đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lá hoa này, hoa trắng lui về phía sau, lá hoa đen kích động, như là uy hiếp lại như là bảo vệ. Huyền Thương quân không dấu vết mà ôm cả chậu cả hoa vào, nói: "Kế này, không biết phụ thần có ý kiến gì không?"
Thiếu Điển Tiêu Y nhìn qua ba người kia, Đế Chùy đương nhiên là không ý kiến, Li Quang Dương cũng nói: "Kế này rất khả thi."
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía Viêm Phương, ánh nhìn của Viêm Phương thì hơi dừng lại trên mảnh vỡ rìu Bàn Cổ ở dưới rễ của Địa Mạch Tử Chi, nói: "Cũng được."