Yêu tộc.
Từ khi hỗn độn khí tiết ra ngoài, người, thú, cùng hoa điểu ngư trùng trên thế gian đều bắt đầu nhiễm bệnh. Thanh Hành quân, Đế Lam Tuyệt dẫn theo Hồ Tuy và Tử Vu đang phân phát đan dược khắp nơi.
Thế nhưng nhân gian sinh linh vô số kể, phải phân phát cho ai trước đây? Đế Lam Tuyệt cau mày nói: "Đan dược căn bản không đủ."
Hồ Tuy lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Người và Yêu trên thế gian này số lượng nhiều lắm, cho dù Thần, Ma ngày ngày luyện đan, cũng như muối bỏ biển mà thôi!"
Tử Vu nhìn trái ngó phải, thú vật xung quanh rên rỉ không dứt, Yêu tộc mẫn cảm với hỗn độn khí hơn, rất nhiều thú vật đều xuất hiện tình trạng thối rữa. Mà theo thời gian càng lâu, Nhân tộc nhiễm bệnh cũng là chuyện sớm muộn.
Nàng nói: "Không chỉ mức độ luyện đan theo không kịp, mà dược liệu cũng sẽ không đủ. Sau đó...... e rằng cả thanh khí và ma khí cũng sẽ giảm bớt. Đến lúc đó, hai tộc Thần, Ma thân mình còn lo chưa xong, chỉ càng lúc càng nghiêm trọng hơn thôi."
Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ khô vàng ven đường, một con chim chui ra: "Luyện đan vốn chỉ là một biện pháp ngu xuẩn, các ngươi học hỏi loài người, nấu canh đi chứ! Một viên đan có thể nấu bao nhiêu canh? Một chén canh thuốc có thể cứu bao nhiêu người?! Thần tộc đúng là không lo liệu việc nhà không biết gạo củi mắc rẻ!"
Mọi người quay đầu lại nhìn, Tử Vu kinh ngạc thốt ra tiếng đầu tiên: "Man Man?!" Nàng chạy vội qua, một tay ôm lấy Man Man, hỏi, "Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?"
Man Man phun hạt cây trong miệng ra, nói: "Đừng nhắc nữa. Các ngươi rút đến Bồng Lai, Tứ giới không người quản chế, thiên hạ đại loạn. Man Man ta suýt chút nữa đã biến thành canh thịt rồi." Nó vỗ vỗ cái cánh, ngựa quen đường cũ mà nhảy lên vai Đế Lam Tuyệt. Mới vừa đứng vững, nó liền bắt đầu bán thảm: "Thiếu quân à, Man Man ta vì tìm người mà phải giống như gió bôn ba ngàn vạn dặm đó......"
Đế Lam Tuyệt vỗ vỗ nó, vẻ mặt cũng có chút hổ thẹn —— cách giải quyết vấn đề lại do một con chim đưa ra.
Hắn nói: "Biến đan thành canh."
Binh sĩ dưới quyền lập tức chuẩn bị một cái nồi, Hồ Tuy vỗ vỗ Man Man nói: "Man Man ngươi thật thông minh, ta tới giúp đây!"
Man Man thở dài, nói: "Ta thông minh, các ngươi thì thực sự rất ngốc. Cái nồi này của các ngươi, cần bao nhiêu nước, phải nấu bao lâu hả?! Yêu tộc không phải có một suối nước nóng, tên là Chước Xuân tuyền sao? Các ngươi trực tiếp đổ đan dược vào trong nước, đan theo nước nóng tan ra. Tất cả yêu thú đều đến đó uống nước, không phải được rồi sao? Ôi, trông thấy trí lực của các ngươi, ta thực sự rất nhớ Đàm Đàm."
Sắc mặt Thanh Hành quân và Đế Lam Tuyệt đen như đáy nồi.
Chước Xuân tuyền.
Đám người Đế Lam Tuyệt đổ đan dược xuống, rất nhanh đã có các loài chim thú tiến đến uống nước. Tử Vu đứng ở bên cạnh Đế Lam Tuyệt, ôm chầm lấy Man Man trên vai hắn, vừa chải lông cho nó, vừa hăng hái khen ngợi nó: "Man Man, ngươi thật đúng là con chim lợi hại nhất ta từng thấy đó nha!"
Man Man hừ một tiếng, nói: "Thông minh hay không không quan trọng, chủ yếu là đừng quên chuyện cô vợ trẻ của ta là được."
Thanh Hành quân lắc lắc đầu, khóe mắt đảo qua, bỗng phát hiện Tử Vu lại đứng sát vào Đế Lam Tuyệt. Hắn nhất thời giận tái mặt, lần đầu tiên trong đời cũng bày ra uy phong của một huynh trưởng, nói: "Đó là chỗ muội nên đứng sao hả?"
Tử Vu khẽ giật mình, nhìn trái ngó phải, mới phát hiện mình gần như là vai kề vai với Đế Lam Tuyệt. Nàng đỏ mặt, vội vàng lùi về phía sau hai bước. Thanh Hành quân thấy hai gò má của nàng nổi lên ráng đỏ, không khỏi sinh nghi trong lòng, chợt nhớ lại gì đó, hắn hỏi: "Lần trước huynh trưởng hạ phàm, sau khi mẫu thần bị bắt, muội đã đi đâu?"
Tử Vu sửng sốt —— lúc ấy nàng đã ở lại Yêu tộc, căn bản không có về Thiên giới. Đôi con ngươi của nàng đảo tới đảo lui, nói: "Muội, muội đi nhờ Yêu tộc tìm kiếm tung tích của mẫu thần đó! Lẽ nào muốn muội trở về Lộng Tình các, cái gì cũng không làm được hay sao?"
Lời này nghe có vẻ như có lý, nhưng Thanh Hành quân cũng không phải hạng dễ mắc lừa như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Đế Lam Tuyệt một cái, cảnh cáo nói: "Thú vật ngu dốt, cách xa muội muội ta một chút!"
Đế Lam Tuyệt dang hai tay ra: "Cầu còn không được."
Hay thật —— này chẳng lẽ còn là yêu đơn phương á?!
Thanh Hành quân tưởng chừng như muốn phun ra Nam Minh Ly Hỏa từ trên đỉnh đầu! Hắn tức giận nói: "Thiếu Điển Tử Vu, sau này phải theo sát ta, dám cả gan rời nửa bước, đánh gãy chân của muội!"
Tử Vu sợ Thiếu Điển Hữu Cầm, nhưng đối với người Nhị ca này, nàng chẳng hề sợ hãi như vậy. Nàng nói: "Muội, muội đã lớn rồi! Muội biết muội đang làm gì mà!"
Thanh Hành quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một tay tóm nàng về bên cạnh mình. Đế Lam Tuyệt không muốn xem hắn dạy bảo muội muội, xoay người đi trước, trở về Bồng Lai.
"A Thái!" Tử Vu gọi một tiếng, Đế Lam Tuyệt không hề quay đầu lại.
"Đủ rồi!" Thanh Hành quân buông nàng ra, rống giận, "Người ta căn bản không có ý gì với muội, muội không thấy sao hả? Muội đường đường là công chúa Thần tộc, lại ăn nói khép nép ở trước mặt một Yêu tộc như thế, quả thực khiến cho cả Thiên giới mất mặt! Từ hôm nay trở đi, muội theo ta trở về Bồng Lai, không được phép rời nửa bước!"
Tử Vu chỉnh chỉnh y phục bị hắn nắm tới nhăn nhúm, nói: "Mọi người đừng lúc nào cũng quản muội được không?! Từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn nói muội không được làm cái này, cũng không được làm cái kia. Có người nào thực sự từng quan tâm muội thích cái gì, muội muốn làm gì hay chưa?"
Thanh Hành quân chỉ vào nàng nói: "Đó là bởi vì muội còn nhỏ, rất dễ phạm phải sai lầm! Thần tộc trước giờ không gả cho ngoại tộc, muội đi theo hắn, lẽ nào còn muốn đi tới Yêu tộc, dịch cốt thành yêu sao?!"
Tử Vu sững người, thật lâu không nói gì. Thanh Hành quân đưa tay kéo nàng: "Theo ta trở về."
Hồ Tuy lần đầu tiên thấy Thanh Hành quân phát hỏa lớn như vậy, đi theo phía sau hai huynh muội bọn họ, một câu cũng không dám nói. Ba người đồng hành, đi được một lúc, Tử Vu đột nhiên hỏi: "Nhị ca, nếu bây giờ ta vẫn còn nhỏ, vậy khi nào ta mới được tính là trưởng thành?"
Thanh Hành quân sửng sốt.
Một người khi nào mới được tính là trưởng thành chứ?
Năm nào, tháng nào, ngày nào, khắc nào, thì được xem là trưởng thành?
Bên Chước Xuân tuyền, nhóm thiếu niên đã đi xa, Triều Phong từ sau bụi cây bước ra.
"Đúng là những phiền não của trẻ nhỏ mà." Hắn lão luyện thở dài một hơi, ngồi xuống bên bờ suối. Gió tuyết nhân gian chưa dừng, chỉ có duy nhất nơi này vẫn ấm áp như mùa xuân. Tuyết chưa rơi vào đến hồ, đã bị hơi nước đánh tan. Triều Phong chăm chú nhìn bông tuyết, lẩm bẩm: "Người này, từ bao giờ cũng không tuân thủ giờ giấc như thế? Thực sự là thói đời bạc bẽo, lòng người......"
Hai chữ "đổi thay" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã thấy từ xa, Huyền Thương quân thuận gió đạp tuyết đi tới.
Triều Phong đứng dậy, vừa định nói chuyện, đột nhiên sững người.
Huyền Thương quân trước mắt y bào chỉnh tề, nhưng mái tóc dài màu xám khói của hắn không buộc lên, buông lỏng xuống quanh eo như tơ như mây. Gió mạnh thổi loạn chỉ bạc, cuốn đi sự nghiêm cẩn cứng nhắc thường ngày của hắn, vừa ngổn ngang vừa tùy tiện.
"Ngươi......" Triều Phong lùi ra phía sau một bước, hơn nửa ngày mới thử thăm dò hỏi: "Tẩu hỏa nhập ma rồi à?"
—— con người Thiếu Điển Hữu Cầm luôn luôn chú trọng nhất là lễ nghi. Đã bao giờ từng có lúc tóc tai bù xù như vậy đâu?
Triều Phong thất kinh trong lòng, trên tay tự nhiên cũng có phòng bị, hắn cầm chiến liêm Tham Niệm của mình, chỉ đợi Huyền Thương quân vừa ra chiêu là sẽ toàn lực đối kháng. Nhưng mà, Huyền Thương quân đối với lời nói của hắn...... Không, hẳn nên là như không nhìn thấy hắn mới đúng.
Hắn đi tới Chước Xuân tuyền, không nói lời nào, cứ vậy mà lao thẳng xuống nước.
Mắt thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, Triều Phong không khỏi bước lên vài bước: "Này, ngươi không sao đó chứ?"
Trong Chước Xuân tuyền, Huyền Thương quân trong nháy mắt bị nước suối ấm áp nuốt chửng. Hắn lại không hề động, theo nước chìm xuống. Cảnh tượng đêm qua, đều hiện lên trong đầu. Hơi thở của nàng, tiếng tim nàng đập, mỗi một sợi tóc đen của nàng, những hình ảnh đó đọng lại ở nơi sâu kín nhất, đều như rượu mạnh làm say lòng người, áng thơ rung động.
Li Quang Dạ Đàm, cho dù chỉ là nhớ đến cái tên này, hắn cũng thần hồn đều say, tương tư khôn cùng.