Thác nước treo như sông, hơi nước dày đặc.
Tàng Thức hải từng là thánh địa mà học sinh Tứ giới hướng tới, hiện giờ, lại thành nơi mọi người tránh còn không kịp. Cả tòa học xá, ngay cả tạp dịch cũng chạy đi sạch sẽ.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người, Thanh Quỳ rốt cuộc nói: "Muội đã sớm biết rồi, đúng không?"
Dạ Đàm không nói lời nào, hai tay Thanh Quỳ nắm lấy vai của nàng, hỏi: "Muội lúc nào cũng như vậy, chuyện gì cũng gánh vác một mình. Chẳng lẽ ta ngay cả bản thân là ai cũng không có quyền biết sao?"
Dạ Đàm rủ mắt xuống, hồi lâu mới nói: "Tỷ tất nhiên nên biết. Nhưng...... ta không muốn tỷ biết. Bởi vì tỷ lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác, căn bản sẽ không lo lắng cho bản thân."
"Lo lắng cho bản thân?" Thanh Quỳ nói, "Dạ Đàm, Đông Khâu Xu muốn hủy diệt Tứ giới này, lẽ nào muội thực sự muốn cùng ông ta làm cho trời đất này quay về hỗn độn sao? Muội có từng nghĩ tới, đến lúc đó, cả Li Quang thị cũng sẽ không còn tồn tại nữa hay không. Phụ vương sẽ chết, tất cả mọi người đều sẽ chết. Lẽ nào muội cũng không quan tâm?"
Dạ Đàm cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, phảng phất còn có thể nhìn thấy máu thượng thần tươi đẹp dính trên đó. Nàng không chút dao động, nhàn nhạt nói: "Ngay cả Thiếu Điển Hữu Cầm cũng có thể giết, sẽ còn quan tâm đến người khác được sao? Chúng ta còn sống là tốt rồi. Đạo trời tuần hoàn, sinh diệt có lúc, bọn họ chết rồi, tự nhiên sẽ có vô số sinh linh mới tiếp tục ra đời. Có cái gì không tốt chứ?"
Thanh Quỳ sửng sốt, hồi lâu, nàng buông Dạ Đàm ra, nhẹ giọng nói: "Dạ Đàm, ta rất thất vọng."
Nàng rất ít khi mất tinh thần như vậy, Dạ Đàm vươn tay, muốn đỡ lấy hai vai nàng, bàn tay đến được một nửa, lại buông xuống. Nàng nói: "Thất vọng dù sao vẫn tốt hơn là mất mạng. Hiện tại Tứ giới, không ai dung thứ cho chúng ta. Tỷ cho rằng Li Quang thị sẽ thủ hạ lưu tình sao? Nếu bây giờ tỷ trở về, cũng sẽ bị thiêu chết như một con quái vật. Còn có Ma tộc cũng như thế mà thôi, tỷ cho rằng Triều Phong có thể cứu được tỷ à?"
Thanh Quỳ xoay người đi ra ngoài, lúc tới cửa, nàng nói: "Nếu so sánh với sinh linh Tứ giới, tính mạng của ta nhỏ bé không đáng kể."
Dạ Đàm không quay đầu lại, hỏi: "Ở trong lòng tỷ, tính mạng của ta cũng nhỏ bé không đáng kể sao?"
Thanh Quỳ không đáp, đóng cửa rời đi.
Vẫn đợi đến khi nàng đi xa, ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất, Dạ Đàm cuối cùng cũng đẩy cửa bước ra ngoài.
Dưới cây thông đón khách, Đông Khâu Xu ngồi một mình, trên bàn đá bày một bàn cờ, lại không có người đánh. Một cái bát hương nuốt vào nhả ra khói nhẹ, xua đi mùi hôi thối rất nặng trên người ông ta. Nghe thấy Dạ Đàm tiến đến, nhưng ông ta không hề ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi chưa thể thuyết phục nàng ta."
Hiển nhiên, những lời nói trong phòng lúc nãy, ông ta đã sớm nghe được một rõ hai ràng.
Dạ Đàm cũng không bất ngờ, với tu vi của ông ta, âm thanh ở Tàng Thức hải, bất kể xa gần cao thấp đều không thể giấu được ông ta.
Nàng nói: "Tỷ tỷ của ta luôn cố chấp, tỷ ấy không muốn hiểu rõ, cũng nằm trong dự liệu."
"Ừ." Đông Khâu Xu cũng nghĩ như vậy, "Li Quang thị giả nhân giả nghĩa nhiều năm, đã sớm che mắt nàng ta. Nhưng mà ngươi cũng không cần để ý, đợi đến ngày Cửu Tinh Liên Châu, lão phu tự sẽ tìm ra Địa Mạch Tử Chi, phá vỡ Bàn Long Cổ Ấn. Đến lúc đó, hoa linh dung hợp, các ngươi hợp hai thành một. Ý thức của nàng ta, tự nhiên cũng tùy ngươi khống chế."
Dạ Đàm nói: "Ông có lòng tin như vậy à? Lỡ như đến lúc đó là ý thức của tỷ tỷ khống chế ta thì sao, chẳng phải ông sẽ gặp phiền toái à?"
Đông Khâu Xu ngược lại vô cùng tự tin, nói: "Sẽ không đâu. Ngươi đủ xấu xa đủ độc ác, nhất định có thể lưu lại đến cuối cùng."
"Vậy thì...... quá khen quá khen." Dạ Đàm miễn cưỡng chấp nhận lời khích lệ này, cầm một quân cờ lên, nói: "Đánh một ván chứ?"
Đông Khâu Xu hiếm khi có hứng thú, cầm quân trắng lên, nói: "Từ sau lần đánh cờ cùng lão già Càn Khôn Pháp Tổ kia, bao nhiêu năm rồi không có ai ngồi ở đây chơi cờ nữa. Hôm nay lại gặp kỳ phùng địch thủ, tới đi."
Ông ta tràn đầy hào hứng, nhưng vừa mới ra được ba quân, ông ta liền thay đổi sắc mặt, hỏi: "Ngươi biết chơi cờ không vậy?"
Dạ Đàm một mặt tự tin, nói: "Không gạt gì tiên sinh, cầm kì thi họa, ta và tỷ tỷ của ta xưng bá nhân gian. Tỷ tỷ của ta xưng thứ nhất, ta có thể xưng thứ nhất đếm ngược."
Đông Khâu Xu ném quân cờ qua, tức giận đến râu cũng muốn bị thổi bay: "Thứ không biết liêm sỉ, ô uế cờ của lão phu! Cút!"
......
Dạ Đàm trở về phòng, trong mấy sợi tóc còn quấn quân cờ của Đông Khâu Xu.
Nàng khẩy xuống, tiện tay đặt lên bàn. Thanh Quỳ không sang đây, tỷ ấy rất ít khi giận dỗi với mình như vậy. Xem ra chuyện hôm nay, quả thực đã chọc giận tỷ ấy. Dạ Đàm cũng không để ý, lẩm bẩm nói: "Thất vọng à? Một khi thân phận của tỷ bị truyền ra ngoài, sinh linh Tứ giới mà tỷ luôn bảo vệ, e rằng sẽ chỉ càng làm cho tỷ thất vọng hơn thôi. Còn có người mà tỷ luôn yêu thương sâu sắc...... e rằng cũng giống như vậy."
Người yêu thương sâu sắc......
Bốn bề vắng lặng, Dạ Đàm ngồi xuống bên cạnh bàn, móc ngón tay vào đai lưng, một hạt sao màu lam xuất hiện trong lòng bàn tay. Chính là Nguy Nguyệt Yến.
Nàng cầm sao này lên xoay qua xoay lại, hào quang của nó, dịu nhẹ như ánh trăng.
Dù cúi đầu hay ngẩng đầu ngắm sao, vẫn chỉ cô đơn một mình.
Ta làm gì còn có người yêu thương sâu sắc nữa.
Dạ Đàm nằm bò ra bàn, đặt Nguy Nguyệt Yến ở trước mặt. Nhìn vật nhớ người không phải phong cách của mình, nếu đã tuyệt tình đến như vậy, còn làm bộ làm dạng thể hiện mình không buông bỏ được, vậy không khỏi quá mức giả tạo rồi.
Nàng tự cười giễu cợt mình, thu hồi Nguy Nguyệt Yến, đang định lên giường đi ngủ, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương xộc vào mũi.
Gì vậy?
Dạ Đàm dùng sức khịt khịt mũi, sau đó chợt hoàn hồn, nàng lao ra khỏi phòng, dọc theo mùi một đường chạy như điên.
Ở ngay trong một gian tịnh xá khuất tầm nhìn nhất, khói đặc từ cửa sổ tỏa ra bên ngoài, hắc đến làm cho người ta váng đầu hoa mắt. Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng cả toà trúc xá.
"Tỷ tỷ!" Sóng nhiệt đập vào mặt, nhưng Dạ Đàm lại lạnh run cả người! Nàng cúi đầu xuống, muốn xông vào trúc xá, nhưng lại bị người nào đó nắm lấy từ phía sau lưng.
Đông Khâu Xu nhíu mày, nói: "Đây không phải là hỏa hoạn thông thường, là......"
Dạ Đàm dùng sức đẩy ông ta ra, vùi đầu xông vào ngọn lửa ngút trời.
Thanh Quỳ cầm chặt một bình thuốc nhỏ trong tay, bên trong vốn chứa mồi lửa quý giá nhất Tứ giới —— Nam Minh Ly Hỏa.
Thứ này vốn là một trong những sính lễ mà lúc trước khi Thần tộc định ra nàng là Thiên phi đã tặng cho nàng, vốn để cho nàng sử dụng vào việc luyện đan. Mà hiện tại, nàng lại giữ mồi lửa này cho chính mình.
Nam Minh Ly Hỏa trong nháy mắt nuốt chửng nàng, sắp không bao lâu nữa, nàng sẽ hóa thành tro.
Đau.
Nàng nắm chặt bình thuốc, thời khắc cuối cùng, vẫn cứ duy trì dáng ngồi ngay ngắn. Đến lúc đau đến tột cùng, người lại trở nên tê liệt. Trong tiếng ngọn lửa cắn nuốt, nàng lại mỉm cười.
Bên bờ Vong Xuyên, Triều Phong ở giữa Bỉ Ngạn hoa mênh mông, vươn tay về phía nàng.
Đáng tiếc, gần ngay trước mắt, lại chỉ là một hồi vọng niệm hồng trần.
Cỏ lau xanh biếc, ở cạnh bên sông. Đường xa hiểm trở, uốn lượn ở giữa dòng nước.
Ầm một tiếng nổ, cửa trúc bị người đâm đến dập nát.
Thanh Quỳ quay đầu lại, chỉ thấy một người chạy ào vào biển lửa vô biên này.
"A ——" Trông thấy người đang bốc cháy phần phật ở giữa trúc xá, Dạ Đàm tựa như phát điên mà hét ầm lên. Một hàng nước mắt lướt qua khuôn mặt, thấm ướt Nam Minh Ly Hỏa.
Nàng vẫn cứ đến đây.
Nàng sợ nhất là lửa. Bởi vì khi còn bé nghịch bậy lò đan, từng bị Nam Minh Ly Hỏa đốt tay.
Nhưng hiện tại, nàng vẫn xông vào đây.
Đạo nghĩa không chùn bước, kiên quyết không do dự.
Dạ Đàm kéo Thanh Quỳ dậy, liều mạng lao ra ngoài.
Những thanh xà nhà nứt vỡ rơi xuống, nàng kéo Thanh Quỳ trốn đông núp tây, ra sức cứu nàng. Nhưng nàng không hề biết, điều này là phí công.
—— nàng uống mồi lửa của Nam Minh Ly Hỏa.
Ngọn lửa sinh ra từ bên trong, làm sao tắt được chứ?
Thanh Quỳ để tùy nàng lôi kéo thoát khỏi phòng trúc, cho dù bên ngoài khói đặc nổi lên bốn phía, nhưng không trung lại vẫn xanh thẳm như được gột rửa.
Dạ Đàm không quan tâm cả người mình bốc cháy, liều mạng giúp Thanh Quỳ dập tắt ngọn lửa trên người nàng. Thanh Quỳ uống một bình Ly Hỏa, bên trong cổ họng sớm đã tổn thương toàn bộ. Nàng một câu cũng nói không được, chỉ là đôi mắt sâu thẳm, cứ chăm chú nhìn Dạ Đàm như vậy.
Muội muội ngốc, từ nay về sau, hoa linh của Địa Mạch Tử Chi chỉ còn lại một, vĩnh viễn không thể dung hợp. Tứ giới cũng sẽ không nhất thiết phải giết muội nữa.
Ở trước mặt sinh linh Tứ giới, Li Quang Thanh Quỳ nhỏ bé không đáng kể.
—— nhưng ở trước mặt sinh linh Tứ giới, Li Quang Dạ Đàm lại cũng quan trọng giống như vậy.
Nàng cầm tay Dạ Đàm, rồi lại từ từ buông ra.
Mà trước mặt, Dạ Đàm mặt lem tóc rối, trên mặt dính đầy tro đen. Nàng giống như một kẻ điên, lẩm bẩm: "Tại sao lửa này không thể dập tắt vậy? Tại sao lại không thể dập tắt?"
Hai tay nàng đen nhánh, y phục cháy nát, cả người từ trên xuống dưới không có một chỗ lành lặn. Ánh mắt lại kinh hoảng trống rỗng, giống như ma quỷ. Nàng không ngừng phủi ngọn lửa trên người Thanh Quỳ, nhưng không hề thấy thế lửa giảm đi chút nào.
Bên cạnh, Đông Khâu Xu rốt cuộc nắm lấy cổ tay nàng, nói: "Vô ích thôi. Nàng ta đã uống Nam Minh Ly Hỏa, chỉ có Dao Trì Tịnh Thủy của Thiên giới mới có thể dập tắt."
"Dao Trì Tịnh Thủy?" Dạ Đàm tựa như chỉ nghe thấy bốn chữ này, nàng nói, "Ta đi múc nước."
Nàng đứng dậy mới đi được vài bước, Đông Khâu Xu nói: "Ngươi cứ đi như vậy, có thể sống sót trở về à?"
Dạ Đàm lúc này mới quay đầu lại nhìn ông ta, Đông Khâu Xu trông thấy ánh mắt của nàng, đôi con ngươi trong suốt long lanh kia, giờ đây đã vằn lên tơ máu.
—— là bộ dáng ông ta muốn nhìn thấy nhất.
Ông ta nói: "Lão phu có thể giúp ngươi, nhưng mà, lão phu vì sao phải giúp ngươi chứ?"
Lúc này, Ma hậu đuổi theo động tĩnh tới đây nói: "Tiên sinh, nói tóm lại là khi nào ngài mới có thể bắt mẫu tử tiện nhân kia tới đây?"
Đông Khâu Xu không thèm nhìn bà, vẫn chỉ nói với Dạ Đàm: "Ngươi xem, Ma hậu đối với mẫu tử Tuyết Khuynh Tâm vô cùng nhớ mong, ngươi đi lần này, có thể bắt bọn họ tới đây luôn, được không?"
Giọng nói của Dạ Đàm giống như tiếng kéo một cái ống gió cũ, khàn khàn khô khốc: "Được."
Đông Khâu Xu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Dạ Đàm: "Ta thích sự điên cuồng trong mắt ngươi, đứa bé ngoan, chúng ta mới là cùng một loại người."
Dứt lời, tay phải ông ta tụ lực, một cái bóng người màu xám kề sát phía sau Dạ Đàm, chậm rãi thành hình. Nó giống như một cái bóng, đi đứng nằm ngồi theo Dạ Đàm. Dạ Đàm cảm giác được thứ sức mạnh này, như đao ghim kim chích, nhè nhẹ rót vào từng đợt từng đợt từ phía sau lưng nàng.
Nam Minh Ly Hỏa sót lại trên người Thanh Quỳ còn đang thiêu đốt, Đông Khâu Xu nhìn lướt qua, nói: "Biết vì sao nàng ta còn sống không? Bởi vì các ngươi là hoa linh. Đợi đến khi Nam Minh Ly Hỏa tiêu hao hết lực lượng của Địa Mạch Tử Chi, nửa gốc hoa kia của nàng ta sẽ chết khô. Đến lúc đó, cho dù có tìm được Dao Trì Tịnh Thủy về, cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế. Cho nên, đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi, đi sớm về sớm."
Dạ Đàm chẳng nói câu nào, mượn lực lượng của bóng xám phía sau, bay về phía Thiên giới.