Ngày hôm sau, Yêu hoàng Đế Chùy mở tiệc rượu ở trong cung, đặc biệt chiêu đãi đám người Huyền Thương quân và Triều Phong.
Nếu là trước đây, ông ta có mở tiệc cũng chẳng thể nào mời được hai người này, nhưng hiện giờ Huyền Thương quân và Triều Phong chỉ muốn tìm một chỗ nương nhờ ở Yêu tộc.
Lúc đi đến dự tiệc, Dạ Đàm đi sau cùng, song hành với Tử Vu.
Tử Vu cảm thấy kỳ lạ: "Dạ Đàm tỷ tỷ, sao thế?"
Tuổi của nàng lớn hơn Dạ Đàm, nhưng vì xem Dạ Đàm là chị dâu, nên vẫn luôn gọi Dạ Đàm là tỷ tỷ.
Dạ Đàm nhỏ giọng nói: "Xuỵt, lão già Yêu hoàng đó luôn là một con hổ hai mặt! Ta không muốn bị ông ta nhìn thấy."
"Hả?" Tử Vu nghiêng nghiêng đầu nói, "Muội cảm thấy con người Yêu hoàng bệ hạ rất tốt mà."
Đúng lúc này, đoàn người tiến vào phòng tiệc.
Yêu hoàng dẫn đầu chào đón, vẻ mặt tươi cười: "Quân thượng, Tam điện hạ, khách quý đến cửa, Yêu tộc thực sự là nhà tranh rực sáng." Dứt lời, ông lại thấy Thiếu Điển Tử Vu, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, "Còn có Tử Vu công chúa nữa à, mời các vị vào chỗ, mau mau......"
Hai chữ "vào chỗ" cuối cùng còn chưa nói ra, ông đã liếc mắt thấy Dạ Đàm đang tránh ở phía sau Tử Vu!
"Ngươi!" Trong tích tắc, chân mày ông dựng ngược lên, mắt bắn ra tia nhìn nguy hiểm, "Tiện tì! Tại sao ngươi lại ở đây?! Người đâu, mang gậy lên đây đánh chết con nha đầu thối này cho ta!"
"......" Tử Vu đột nhiên phát hiện, những lời Dạ Đàm nói rõ ràng không sai chút nào.
Huyền Thương quân theo bản năng che chắn ở trước mặt Dạ Đàm, nhất thời cũng giận tím mặt: "Bệ hạ đây là ý gì?" Tay trái hắn cầm tay Dạ Đàm, cánh tay phải kéo nàng tới, vòng nàng vào trong lòng, công khai chủ quyền rất rõ ràng.
Yêu hoàng sửng sốt, hồi lâu mới hoàn hồn trở lại. Nha đầu thối này không phải đã hứa gả cho Ma tộc làm trữ phi sao? Sao lại có cái bộ dạng dính dính không đứng đắn với Huyền Thương quân thế này?
Đế Lam Tuyệt tự nhiên cũng bất mãn, nói: "Phụ hoàng! Người đã sớm đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của nhi thần nữa mà!"
Yêu hoàng Đế Chùy còn chưa kịp đáp, Yêu hậu đã kéo kéo ông, nói: "Bệ hạ quen nói đùa với công chúa rồi, công chúa đừng để ý. Trước hết mời các vị nhập tiệc."
Yêu hậu đã mở lời, Đế Chùy quả nhiên không nói gì nữa, nhưng vẫn quen tính trừng mắt giận dữ nhìn Dạ Đàm một cái.
Dạ Đàm một mặt cảnh giác theo sát Huyền Thương quân. Đế Chùy vì muốn dựa hơi Huyền Thương quân, tự nhiên sắp xếp cho hắn và Triều Phong đều ngồi ở bàn đầu.
Tiệc rượu ông chuẩn bị, ngược lại hoàn toàn dựa theo khẩu vị của Thần tộc và Ma tộc, trên bàn chay mặn nửa này nửa nọ. Dạ Đàm ngồi cùng với Huyền Thương quân, Đế Chùy luôn cảm thấy chướng mắt làm sao, thật đúng là như một cái đinh trong mắt.
Triều Phong nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: "Yêu hoàng này mở tiệc thật lạ lùng."
Thanh Quỳ cũng phát hiện, nói: "Chỉ mời mỗi chúng ta, chẳng lẽ là...... là Hồng Môn yến (*)?"
(*) Hồng Môn yến: Là buổi tiệc được tổ chức vào năm 206 trước công nguyên ở Hồng Môn (địa danh ở ngoại ô thành Hàm Dương thủ đô của nước Tần), với sự tham dự của hai danh tướng là Hạng Vũ và Lưu Bang. Trong bữa tiệc, Hạng Vũ và các quân sư của mình đã lên kế hoạch ám sát Lưu Bang, địch thủ của Hạng Vũ. Lưu Bang trốn thoát được và cuối cùng đã đánh bại Hạng Vũ, dựng nên nhà Hán vào năm 202 trước Công Nguyên. Sau này Hồng Môn Yến còn được dùng để chỉ những bữa tiệc không có mục đích tốt đẹp gì, mượn cớ mở tiệc để hại người.
Hai người họ to nhỏ với nhau, Dạ Đàm ngồi ở kế bên đương nhiên nghe thấy hết. Nàng bĩu môi, nói: "Yêu tộc làm gì có chỉ số thông minh cao như vậy? Bọn họ chỉ muốn nhờ Hữu Cầm và ngươi đi giết Bạch Hổ thân vương kia thôi."
Triều Phong còn chưa kịp đáp, Đế Chùy đã liếc mắt ngang qua một cái.
- - nha đầu đó, ông thực sự là nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Dạ Đàm luôn chó cậy thế chủ, hiện giờ biết ông ta có việc cần nhờ Huyền Thương quân và Triều Phong, làm sao còn để ông ta vào mắt?
Nàng hất cằm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ta nói không đúng à?!"
Đế Chùy vỗ bàn, lại muốn nổi khùng, Yêu hậu vội vàng ngăn tay ông lại, nói: "Công chúa vẫn thông minh nhanh nhạy như vậy. Hiện giờ tình hình của Yêu tộc, không ai rõ ràng hơn ngươi hết. Ngươi và Đế Lam Tuyệt của chúng ta, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên. Đứa bé ngoan, ngươi hãy nói hộ với quân thượng, giúp đỡ nó một chút đi."
Triều Phong một mặt kinh ngạc, ngay cả Huyền Thương quân cũng sửng sốt -- các ngươi thật đúng là định làm như vậy á?!
"Yêu tộc tranh đấu nhau thật đúng là...... thẳng thừng trực tiếp đấy." Triều Phong lầm bầm cảm thán.
Hiện giờ Triều Phong không có pháp lực, bữa tiệc này, hắn nói gì mà mọi người không nghe được chứ? Đế Lam Tuyệt lúc này đùng đùng nổi giận: "Phụ hoàng, mẫu hậu! Con không cần bọn họ giúp con!"
Đế Chùy trầm giọng nói: "Câm miệng."
Yêu hậu cũng nói: "Lam nhi! Hiện giờ con mới bao nhiêu đó năm tu vi, làm sao có thể đánh đồng với Đế Hào được? Có thấy phụ hoàng con......" Bà nhìn nhìn Đế Chùy, rốt cuộc vẫn không thể nói ra được mấy chữ "ngày càng già đi". Già yếu đối với vua của muôn thú mà nói, thực sự quá mức tàn khốc.
Bà nói: "Con không thể có một chút thông cảm nào cho nỗi khổ tâm của phụ hoàng và mẫu hậu sao?"
Đế Lam Tuyệt tức giận đập bàn: "Con nói là con không cần! Con chỉ cần cố gắng tu luyện, một ngày nào đó, sẽ danh chính ngôn thuận mà trở thành Yêu hoàng!" Hắn nhìn thoáng qua Huyền Thương quân, cắn răng nói, "Mà không phải dựa vào sự trợ giúp của ai hết!"
Nếu dựa theo tính cách của Đế Chùy, lúc này sớm đã tiến lên đánh cho hắn một trận tơi bời. Nhưng mà hiện tại, vì nể mặt mũi của Huyền Thương quân và Triều Phong, không hề động thủ, chỉ tức giận đến xanh mét cả mặt.
Triều Phong khẽ cười -- nghé con mới sinh chính là như vậy.
Huyền Thương quân thì ngược lại, nói: "Ngươi nói được những lời này, thật cũng có vài phần chí khí. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể dạy ngươi tu luyện một ít công pháp, dùng để giúp ngươi tăng tiến tu vi."
Hắn luôn vui với việc làm thầy người khác, hiện giờ nói ra lời này, trong mắt Yêu hoàng và Yêu hậu đều tỏa ra tinh quang. Yêu hậu vội hỏi: "Lam nhi, có nghe thấy lời của quân thượng không? Còn không kính quân thượng một ly?!"
Đế Lam Tuyệt nào có chịu kính Huyền Thương quân? Hắn gầm lên một tiếng: "Ai muốn theo ngươi học công pháp hả?! Chả nhẽ ta chỉ bằng chính mình, sẽ không thể đánh bại được Đế Hào sao?!"
Đế Chùy thực sự đã không nhịn được nữa, hổ gầm một tiếng, đập bể ly trà trong tay, sau đó đánh ra một quyền. Một con mắt của Đế Lam Tuyệt bầm tím, nhưng không chút nào khuất phục. Hắn nhìn chằm chằm Huyền Thương quân, nói: "Ta nhất định sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta không cần sự trợ giúp của ngươi!"
Nói xong, hắn che con mắt bị thương, lại nhìn thoáng qua Dạ Đàm, hỏi: "Nàng đi theo ta, hay vẫn ở lại đây?"
Một cái lựa chọn rất dứt khoát, yêu cầu nàng phải quyết định là đi hay ở.
Ánh mắt của Đế Lam Tuyệt chứa đựng khát khao cùng lời thỉnh cầu. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Dạ Đàm, trong mắt Tử Vu thậm chí còn ngấn lệ. Dạ Đàm đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, nói: "Ta không đi, ta phải ở lại nghe thử xem bọn họ nói cái gì. Rồi sẽ mật báo cho ngươi."
Khi nàng nói những lời này, nụ cười trên mặt rực rỡ như ánh mặt trời mới lên cao. Đế Lam Tuyệt nói: "Cũng được."
Hắn xoay người đi được vài bước, Dạ Đàm chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên nói: "Đế Lam Tuyệt." Huyền Thương quân khẽ giật mình, lập tức nắm lấy tay Dạ Đàm.
Đế Lam Tuyệt dừng bước chân, cõi lòng đầy khẩn thiết mà quay đầu lại. Nhưng Dạ Đàm chỉ mỉm cười, nói: "Huynh đệ tốt đương nhiên quan trọng, nhưng ta vẫn thích đi theo người mình yêu hơn."
Đế Lam Tuyệt tuyệt vọng lùi lại một bước, giống như kiếm sắc xuyên tim, mỗi một chữ hắn thốt ra khỏi miệng, đều chan chứa nỗi đau đớn tàn khốc đẫm máu: "Cho dù hắn từ nay về sau chỉ là một phàm nhân, nàng cũng vẫn thích sao?"
Dạ Đàm nói: "Ta chính là thích chàng ấy, chàng ấy là cái gì cũng chẳng sao cả."
Huyền Thương quân từ từ đan chặt cái nắm tay với nàng, Đế Lam Tuyệt loạng choạng bước đi.
Bóng lưng của Đế Lam Tuyệt quá mức thê lương, Đế Chùy quả thực muốn bốc hỏa trên cái đầu hổ: "Li Quang Dạ Đàm! Ngươi lại còn dám từ chối nó sao?!"
Dạ Đàm không thể hiểu được: "Tại sao ta không thể từ chối hắn? Ông từ đầu đến cuối cũng không đồng ý cho ta và hắn ở cạnh nhau mà."
Đế Chùy hổ gầm liên tục: "Vậy cũng chỉ có thể là ngươi không xứng với nó! Ngươi có tư cách gì từ chối nó?"
"Ha ha ha" Dạ Đàm cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn cơm, đến cả lý sự cũng không muốn lý sự với ông ta. Đế Chùy phẫn nộ, một chưởng gạt phăng đôi đũa của nàng rơi xuống đất: "Ngươi còn có mặt mũi ăn cơm à?!"
Bên cạnh, Yêu hậu nói: "Đúng là nên ăn cơm rồi. Đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với nó."
Dạ Đàm nào thèm đem chút chuyện nhỏ đó để vào mắt? Nàng tiện tay lấy đôi đũa của Yêu hoàng, tiếp tục ăn cơm. Vốn chuyện này đã trôi qua rồi, nhưng ngoài dự đoán, Huyền Thương quân đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Mong Yêu hoàng bệ hạ nói năng cẩn thận. Ở trong mắt ta, chúng sinh Tứ giới, ai cũng không xứng với Li Quang Dạ Đàm."
Yêu hoàng, Yêu hậu đều sửng sốt. Ngay cả Dạ Đàm cũng ngỡ ngàng.
Yêu hậu phản ứng nhanh, lập tức mỉm cười nói: "Quân thượng nói rất đúng." Vừa nói, bà ta thậm chí còn tự tay gắp cho Dạ Đàm một đũa đồ ăn: "Đứa trẻ ngoan, đợi lâu như vậy nhất định là đói bụng rồi, mau ăn cơm đi."
Dạ Đàm cúi đầu ăn cơm, lúc ăn, không kiềm chế được liền dựa sát vào người Huyền Thương quân.
Triều Phong nghẹn đến hai mắt trợn trắng -- này còn ăn cơm gì được nữa chứ? Ăn cẩu lương đến no rồi không phải sao?!
Bởi vì sắc mặt Huyền Thương quân vẫn không tốt, chuyện Yêu hoàng muốn đối phó Bạch Hổ thân vương, còn chưa thể tìm được cơ hội nhắc tới.
Đợi đến khi tan tiệc đi ra ngoài, Dạ Đàm vẫn cứ ôm lấy cánh tay Huyền Thương quân. Nàng có uống một chút rượu, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, nàng kề sát mặt vào đầu vai Huyền Thương quân, yêu kiều mềm mại hỏi: "Ban nãy chàng nói, chúng sinh Tứ giới ai cũng không xứng với Li Quang Dạ Đàm, là thật sao?"
Sắc mặt Huyền Thương quân đỏ ửng lên, hắn rủ ánh mắt xuống đất, nhàn nhạt nói: "Thổi phồng thôi."