Tàng Thức hải.
Đông Khâu Xu dẫn theo Dạ Đàm đi tới phía sau núi, mở kết giới của sơn động ra.
Dạ Đàm thò đầu vào bên trong, liếc mắt một cái liền thấy Li Quang Dương gần như không còn hình người. Li Quang Dương thấy nàng, nhất thời sắc mặt đại biến. Dạ Đàm ngược lại chẳng hề để ý, nói: "Người còn chưa chết á!"
Tất cả lo âu của Li Quang Dương, đều biến thành lửa giận: "Không phải ngươi đã đến Ma tộc rồi sao? Sao lại ở chỗ này được?!"
Đông Khâu Xu chú ý vẻ mặt của hai người, lúc này ông ta túm lấy Dạ Đàm, giơ tay đập một chưởng vào lưng nàng. Dạ Đàm bất ngờ không kịp phòng ngự, phun một búng máu lên mặt Li Quang Dương.
"Ta......" Nàng vừa đau vừa tức, té xuống đất, đến bò cũng không bò dậy nổi, "Đông Khâu Xu, ta thật muốn hỏi thăm tám đời tổ tông nhà ông đó! Lần sau nếu ông có đánh ta, có thể báo cho ta biết trước được không!"
Li Quang Dương nổi giận nói: "Đông Khâu Xu! Ngươi đã uy danh Tứ giới, ức hiếp một tiểu cô nương như vậy, sao đáng mặt nam nhân?!"
Đông Khâu Xu còn chưa đáp, Dạ Đàm đã nuốt ngược máu vào trong miệng, bắt đầu tiếp lời: "Thôi đi, ông ta cũng không định làm nam nhân gì đó đâu."
"Hừ!" Đông Khâu Xu nhấc chân đạp lên lưng Dạ Đàm, trầm giọng hỏi: "Địa Mạch Tử Chi, ngươi rốt cuộc giấu ở đâu?"
Dạ Đàm bị ông ta đạp một cú, đơn giản là nằm sấp xuống đất, nhưng lỗ tai lại vểnh lên, nàng nói: "Địa Mạch Tử Chi? Đó là cái gì? Nếu không phải thứ gì quá quan trọng, người cứ cho ông ta đi!"
Li Quang Dương cuối cùng cũng sốt ruột, rống giận: "Trẫm đã sớm nói qua, hoa kia đã mất rồi! Không biết bị ai trộm đi! Cho dù ngươi có rút gân lột da hai phụ tử ta, ta cũng không biết nó hiện tại ở đâu!"
"Hoa...... bị, bị trộm?" Dạ Đàm lóe sáng trong đầu, bỗng nhớ lại một ngày nọ, chính mình lén lút ẩn nấp vào trong cung, từ trong lòng Li Quang Dương xách gốc hoa kì lạ kia đi.
Nàng ngậm chặt miệng lại —— chẳng lẽ Đông Khâu Xu vẫn luôn tìm nó?!
...... Không thể nói, nếu Đông Khâu Xu lấy được gốc hoa đó, nhất định sẽ giết Li Quang Dương diệt khẩu mất. Ông ta còn tìm chưa được, Li Quang Dương trái lại còn có một con đường sống. Dạ Đàm phản ứng luôn nhanh nhạy, cúi đầu xuống không nói lời nào.
"Bị trộm? Lời này ai tin?!" Sự cuồng nộ của Đông Khâu Xu dồn xuống phía dưới, ép lực lên chân, Dạ Đàm bị giẫm tới kêu la oai oái: "Lưng, lưng, cái lưng của ta!!"
Mắt Li Quang Dương hằn tơ máu: "Dừng tay! Sự thật như thế, không biết chính là không biết! Ngươi làm hại nó có ích lợi gì chứ?"
"Đúng đúng!" Dạ Đàm nhe răng nhếch miệng, "Ông làm hại ta cũng vô dụng thôi! Thành thực mà nói, ông ấy ghét ta nhất. Ông ấy sẽ không vì cứu ta mà giao thứ ông muốn ra đây đâu! Đúng ra, ông ấy thích Thừa tướng Li Quang Xích Dao nhất, nếu ông bắt lão già đó tới đây, đánh tàn nhẫn một chút, phụ vương ta nhất định sẽ khai ra!"
"Nghiệp chướng!" Bọt máu trong miệng Li Quang Dương suýt chút nữa là phun lên mặt nàng, "Đồ vô tình vô nghĩa, ngươi im miệng đi!"
Mắt thấy thực sự là không hỏi được gì, Đông Khâu Xu nhấc chân thả Dạ Đàm ra, sắc mặt âm u như trời sắp mưa. Ông nhấc Dạ Đàm đi ra ngoài, một lần nữa mở kết giới của sơn động ra. Dạ Đàm nhịn không quay đầu lại, Đông Khâu Xu thả nàng xuống đất, đột nhiên lấy ra một mảnh gì đó màu xám đen, đưa tới trước mắt Dạ Đàm: "Ngươi ở Thiên giới, đã từng nhìn thấy vật này bao giờ chưa?!"
Ánh mắt Dạ Đàm chuyển qua khối sắt vụn màu xám đen này, khẽ giật thót mình —— nàng ở Thiên giới chưa từng thấy nó. Nhưng mà! Hôm đó lúc nàng trộm gốc hoa kì lạ kia đi, có nhìn thấy nó trong rễ của cây hoa kì lạ đó.
"Chưa thấy qua!" Nàng vừa hít một hơi vừa điềm nhiên như không có chuyện gì nói.
Đông Khâu Xu trầm giọng hỏi: "Lúc Huyền Thương quân tu bổ Quy Khư, không có mang theo vật này à?"
Dạ Đàm lập tức biết ngay đây là cái gì —— mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Lúc trước khi Huyền Thương quân tu bổ Quy Khư, từng nói về chuyện nắm trong tay mảnh vỡ này, có thể ra vào Quy Khư mà không bị hỗn độn khí gây tổn hại. Nhưng đồng thời, Huyền Thương quân cũng nói qua, mảnh vỡ này bởi vì Thiếu Điển Tiêu Y bảo quản không thỏa đáng, bị người khác đánh cắp đi rồi.
Ý nghĩ của nàng như có điện xẹt qua —— Triều Phong cũng đi tu bổ Quy Khư, mà vẫn còn sống trở về.
Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đó, có phải đang ở trên người hắn hay không? Không, không thể nói. Nếu không lão biến thái này thực sự sẽ nghĩ hết biện pháp đi thúc ép tỷ tỷ mất.
Nàng trầm mặc một lúc, Đông Khâu Xu lập tức nắm lấy vai của nàng, năm ngón tay như vuốt: "Nói!"
"A a a ——" Dạ Đàm kêu như heo bị chọc tiết, "Ở! Ta có thấy nó ở Thần tộc!"
Đông Khâu Xu giận dữ hỏi: "Vậy vì sao hắn lại đánh rơi nó? Có phải bị Triều Phong của Ma tộc nhặt được rồi không?!"
Dạ Đàm kêu thảm thiết: "Không có đánh rơi, Triều Phong và Huyền Thương quân tranh đoạt, Huyền Thương quân vì tu bổ Quy Khư, lấy đại cục làm trọng không thể đánh trả, bị Triều Phong làm bị thương, nhưng mảnh vỡ không mất. Thần tộc phát hiện có người đang có ý định cướp lấy mảnh vỡ đó, lại cảm thấy vật ấy đặc biệt quan trọng, liền giả xưng thất lạc. Lúc ấy ta cảm thấy thật khó hiểu, hiện tại xem ra, bọn họ là cố ý muốn dẫn ngài đi Ma tộc đấy!"
Đông Khâu Xu vốn đã thực sự hoài nghi việc mảnh vỡ rìu Bàn Cổ ở Ma tộc, ông trước đây đã muốn lừa Thanh Quỳ ra ngoài, ép buộc nàng tìm kiếm. Hiện giờ nghe Dạ Đàm nói như vậy, lại do dự. Ông tăng lực trên tay: "Ta muốn ngươi lập tức bỏ đi Hồng Quang Bảo Tình, đồng thời trộm mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đó ra giao cho ta. Nếu không, nếu không......"
Ông suy nghĩ một chút, phát hiện chính mình vậy mà lại không biết nên uy hiếp Dạ Đàm như thế nào!
Nha đầu này, không sợ chết, không cần tình thân, lại không biết xấu hổ......
Ông suy nghĩ nửa ngày, chỉ vào Dạ Đàm giận mắng: "Nếu không ta sẽ tàn sát hết cả Li Quang thị!"
Dạ Đàm lập tức hỏi: "Thật sao? Chừng nào ông đi? Ôi, để ta nói cho ông nghe, sau khi ông đi, bắt đầu giết từ Li Quang Xích Dao, sau đó là Nguyện Bất Văn, hai vị này xấu xa nhất đấy, Li Quang thị đông người, ông cần phải giết kỹ lưỡng vào, đừng buông tha một người nào......"
Đông Khâu Xu tức giận đến thiếu chút nữa là trúng gió: "Câm miệng!"