Trong mắt cực uyên, mặt đất đều đóng băng.
Mai Hữu Cầm phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một mảnh băng nguyên mờ mịt. Xung quanh thực sự rất lạnh, khí lạnh chọc xuyên xương tủy, ngay cả suy nghĩ của con người cũng muốn đóng băng. Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Dạ Đàm. Dạ Đàm đã nhanh chóng chạy nhảy tới lui: "Nhanh di chuyển một chút đi chứ, nếu không ngươi sẽ đông cứng đó!"
Mai Hữu Cầm cũng bắt chước nàng vừa chạy vừa nhảy, hỏi: "Chúng ta xuống đây làm gì?"
Dạ Đàm nói: "Dọn đá á! Hàn Minh cực uyên có Hàn Minh tinh thể, là vật liệu cực tốt để luyện chế pháp bảo. Bên ngoài bán giá rất cao."
"Hàn Minh tinh thể?" Mai Hữu Cầm lẩm bẩm nói, vật liệu này thực ra hắn có biết, quả thực là vô cùng hiếm, khó có được. Hắn nói: "Vật quý giá như thế, không phải nơi này nên kín người hết chỗ sao?"
Dạ Đàm chỉ chỉ mặt đất, Mai Hữu Cầm nhìn theo qua, lúc này mới phát hiện, thực sự là kín người hết chỗ —— khắp nơi trên đất đều là xương trắng xác chết.
"Nơi này có băng thú, nhả khí thành băng, có thể đông cứng người khác trong khối băng, sau đó từ từ hưởng dùng. À đúng rồi, ngươi còn phải cẩn thận, đừng đến gần những xác chết đó." Dạ Đàm chỉ chỉ xung quanh, bình tĩnh mà nói nhỏ, "Trên người bọn chúng có oán trùng."
Phía sau nàng, Mai Hữu Cầm chậm rãi ngừng chạy nhảy, hỏi: "Cái gì oán trùng?"
Dạ Đàm không phát hiện khác thường, nói: "Oán trùng chính là một loại trùng, bình thường kí sinh ở trên người băng thú. Bởi vì đặc biệt nhỏ bé, mắt thường không nhìn thấy. Nhưng chúng nó sẽ bám vào nước bọt, da lông và bề mặt nói chung của băng thú. Chúng ta ở trong này sẽ không cảm giác được, nhưng một khi rời khỏi mắt cực uyên, nhiệt độ bên ngoài tăng lên, những oán trùng này sẽ thức tỉnh. Sau khi chúng nó tỉnh lại, chui vào trong da thịt con người, bắt đầu hút máu ăn thịt, lớn lên càng lúc càng nhanh, cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Sức ăn của chúng nó rất lớn, sẽ ăn sạch người ký sinh từ trong ra ngoài, rỉa đến chỉ còn xương trắng. Cho nên người chết ở đây thực ra chỉ là một phần thôi, người chết ở bên ngoài càng nhiều. Nhân gian có vài lần bệnh dịch, chính là họa do chúng nó gây ra."
Phía sau, sắc mặt Mai Hữu Cầm đã tái nhợt, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Hắn lùi ra phía sau vài bước, hỏi: "Ngươi...... sao ngươi biết?"
Dạ Đàm phất phất tay: "Có một năm, một thợ săn báu vật mang oán trùng tới Li Quang thị. Li Quang thị đại náo bệnh dịch, con chim Man Man ngu ngốc kia ra ngoài chơi, không biết thế nào mà sinh bệnh, da thịt thối nát, suýt chút nữa bị rỉa thành bộ xương khô. Ta thăm dò rất lâu, mới biết được thì ra nó bị lây nhiễm oán trùng. Tỷ tỷ của ta nói nơi này có một loại cỏ, không sợ sự rét lạnh trong mắt cực uyên. Chỉ cần tìm được nó, nấu tuyết tắm rửa, có thể giết chết oán trùng này. Nhưng mà trên thị diện (sự mua bán) gần như không có bán loại cỏ này. Phụ vương phái người đi thì lại đến một đám chết một đám, ta đành phải tự mình xuống đây tìm."
Vừa nghĩ tới nơi này nàng liền tức giận, nói: "Ai mà ngờ, lão già Li Quang Xích Dao kia, thấy ta có cỏ, vu khống oán trùng này là ta mang tới. Thế nên tất cả triều thần Li Quang thị liên danh dâng sớ, phụ vương rõ thật là ngu ngốc, liền hung hăng đánh ta một trận!"
Mai Hữu Cầm rùng mình một cái, trên băng một bộ xương dã thú rất lớn đứng lặng trước mắt. Hốc mắt trống rỗng dường như vẫn đang quan sát những vị khách xa lạ. Mai Hữu Cầm lại tưởng tượng ra oán trùng không nhìn thấy bằng mắt thường kia tràn đầy trên bộ xương của nó, nhất thời sởn hết gai ốc.
Hắn lách qua những khung xương ở xa xa, nhưng hài cốt trong mắt cực uyên này thực sự là nhiều lắm. Dạ Đàm ngược lại không chú ý những xác chết đó lắm, vừa vận động vừa cẩn thận xem xét lớp băng. Chỉ chốc lát sau, nàng nhẹ giọng nói: "Nhìn kìa!"
Mai Hữu Cầm nhìn theo hướng đầu ngón tay nàng, chỉ thấy trong lớp băng không biết dày bao nhiêu, lộ ra một màu đỏ tươi như ẩn như hiện.
Dạ Đàm dùng sức chà xát hai tay, sau đó hà hơi vào hai tay, từ trong túi Càn Khôn tìm được cái xẻng: "Phía dưới này chắc chắn có Hàn Minh tinh thể."
Nàng có cái xẻng bảo vật mà Huyền Thương quân luyện chế, lúc này lấy ra, xúc lớp băng như xúc đậu hủ.
"Thứ này dùng thực sự tốt quá! Thiếu Điển Hữu Cầm nhất định cũng từng tới dọn gạch, nếu không sao lại luyện chế cái pháp bảo tiện lợi như vậy!" Nàng cảm thán một câu, chỉ chốc lát sau, đã từ trong lớp băng đào ra một khối đá màu đỏ tươi. Khối đá trong suốt như ngọc, nặng chừng năm sáu cân. Dạ Đàm mừng như điên: "Thấy chưa, chính là cái này. Ngươi đừng thấy nó lớn như vậy, cầm nó đi đánh bóng, có thể giữ lại sáu lượng đã rất tốt rồi."
Nàng vẻ mặt hưng phấn, Mai Hữu Cầm phía sau không hề đáp lại. Dạ Đàm quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy cả người Mai Hữu Cầm đông cứng, ngay cả da cũng kết sương mỏng.
"Này!! Ta không phải đã bảo ngươi nhảy lên sao!" Dạ Đàm vội vàng nhào tới, dùng sức chà xát mặt hắn. Nhưng làm vậy hiển nhiên phí công, một nơi rét lạnh như thế, chút ít độ ấm căn bản không làm nên chuyện gì.
Dạ Đàm bỏ Hàn Minh tinh thể vào túi Càn Khôn, rồi khom lưng cõng Mai Hữu Cầm lên, một đường chạy như điên.
Không lâu sau, phía trước xuất hiện một cái hang động.
"May là vẫn còn." Nàng khẽ thở dài một hơi, cõng Mai Hữu Cầm đi vào. Vừa bỏ hắn xuống, vừa lảm nhảm niệm, "Mai Hữu Cầm à Mai Hữu Cầm, chỉ dựa vào phần ơn cứu mạng này, bản công chúa muốn ngươi lấy thân báo đáp, không quá đáng đâu nhỉ?"