Trên tường cung bên hồ Ẩm Nguyệt, Dạ Đàm cũng thấy một cái bóng đen.
Nàng nói: "Mau đuổi theo."
Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Đây là điều kiện thứ hai à?"
Dạ Đàm sốt ruột: "Đúng đúng, điều kiện thứ hai, bắt lấy hắc y nhân kia!"
Thiếu Điển Lạt Mục nghe vậy, lập tức phi thân đuổi theo. Hai người một trước một sau, đuổi theo hồi lâu. Dạ Đàm vốn tưởng rằng, với tu vi của Thiếu Điển Lạt Mục, truy đuổi một người là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, Thiếu Điển Lạt Mục lại đuổi tới mất dấu.
Trên con đường dài bên ngoài cung, vì trời đã tối muộn, cũng không có mấy người đi đường. Dạ Đàm hiếm khi có vẻ mặt ngưng trọng: "Có thấy rõ là ai không?"
Thiếu Điển Lạt Mục cũng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn thành thật nói: "Không."
"Cao thủ phương nào, lại đêm khuya lẻn vào Li Quang thị? Rốt cuộc là muốn làm gì?" Dạ Đàm hồi lâu nghĩ không ra nguyên nhân, Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Mặc kệ là ai, người này tu vi thâm sâu khó lường."
Đuổi theo không được, Dạ Đàm cũng không có biện pháp, chỉ đành nói: "Vậy điều kiện thứ hai này không tính nha!"
Thiếu Điển Lạt Mục hừ lạnh một tiếng, đổ rượu ở trong vò vào trong bầu hồ lô của mình.
Dạ Đàm thực sự nhìn không thuận mắt bộ y phục này của hắn, mang khuôn mặt của Thiếu Điển Hữu Cầm, mặc thành như vậy không phải là phung phí của trời sao? Nàng nói: "Đi, bổn cô nương dẫn ngươi đi mua y phục." Lúc nói chuyện, nàng thử kéo tay Thiếu Điển Lạt Mục, nhưng vừa chạm được tay hắn trong nháy mắt lại rút về —— nhiệt độ của Thiếu Điển Lạt Mục này thực sự rất cao.
Dạ Đàm thổi tay, hỏi: "Ngươi nóng như vậy, ai dám chạm vào ngươi hả?"
Thiếu Điển Lạt Mục bất động, nói: "Ta thân mang dị hỏa, y phục bình thường, không thể mặc. Hơn nữa...... những căn nhà xưa cũ ở đây, nếu ta tới gần, thể nào cũng xảy ra hỏa hoạn. Chỉ có cái y bào này trên người ta, dệt bằng tơ do dị thú phun ra, mới có thể tạm thời phòng cháy. Nhưng cũng không mặc được vài năm."
"Thì ra là vậy." Dạ Đàm có chút đồng cảm với hắn, nói: "Vậy ngươi chẳng phải là không chạm được cái gì hết sao?"
Thiếu Điển Lạt Mục ngửa đầu uống một ngụm rượu, vừa ngoảnh lại nhìn vừa đi về phía trước. Hắn dồn hết tâm trí tránh xa các căn nhà, một mình đi trên phố đêm trăng. Dạ Đàm theo sau, hỏi: "Vì sao người ngươi lại mang dị hỏa?"
Bất cứ lúc nào ở đâu, nàng luôn luôn có thể tìm được chuyện để nói.
Thiếu Điển Lạt Mục đáp: "Không biết. Ta sinh ra từ một khối thiên thạch, lúc có ý thức, đã đang bốc cháy rồi."
Dạ Đàm hiểu ra, chắc là lúc Huyền Thương quân lịch kiếp, khối thiên thạch này bùng cháy rơi xuống. Mà lửa trời đến sau một ngàn bảy trăm năm, vẫn chưa tắt. Nàng nhẹ giọng than: "Như vậy cũng khá là bất tiện ha."
Hoa cỏ ven đường, trong nháy mắt khi Thiếu Điển Lạt Mục đi qua đều héo rũ cháy đen. Hắn nhìn thoáng qua, không nói gì, nhưng theo bản năng mà tránh né những cây cối khác. Dạ Đàm hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Thiếu Điển Lạt Mục vừa uống rượu vừa nói: "Nếu ngươi vẫn chưa nghĩ ra điều kiện kế tiếp, ta đương nhiên phải về Nguyệt Oa thôn rồi."
Dạ Đàm không hiểu, hỏi: "Trở về làm gì? Thôn dân ở đó đều không thích ngươi, ngươi không biết sao?"
Thiếu Điển Lạt Mục ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Chuyện đó không quan trọng. Trước khi trời sáng, ta phải trở về."
Dạ Đàm lau lau mồ hôi trên đầu, nói: "Vì sao? A, chẳng lẽ có bảo vật gì ở núi Nguyệt Oa, ngươi cần phải bảo vệ mọi lúc sao?"
Thiếu Điển Lạt Mục không để ý tới nàng, cũng rất nhanh liền quay trở về Nguyệt Oa thôn.
Con người Dạ Đàm, không thể nghe nhất là hai chữ bảo vật này, không chỉ không nghe được, mà nghĩ cũng không được nghĩ!
Vì nghĩ đến là trong lòng ngứa ngáy ngay.
Nếu Nguyệt Oa thôn này có bảo bối, mình nhất định phải điều tra kĩ càng một phen mới được.
Khi nàng về tới thôn, cả Thanh Hành quân và Đế Lam Tuyệt đều đeo bộ mặt nghiêm túc.
Dạ Đàm hỏi: "Sao đều bày ra bộ mặt như vậy, các ngươi đã tìm được chỗ ở chưa?"
Thanh Hành quân nói: "Thám báo của Ma tộc theo đến đây rồi."
Dạ Đàm khẽ nhếch mày: "Ma tộc? Là ai tới?
Đế Lam Tuyệt nói: "Nhị điện hạ Đỉnh Vân dẫn đội. Chúng ta cần phải dẫn dụ hắn rời đi, nếu không, hắn sẽ sớm tìm được cái thôn này."
Tử Vu ôm Man Man, hỏi: "Thanh Quỳ tỷ tỷ, tỷ là đi tìm...... hắn sao?" Đối mặt với cái tên yêu quái tóc đỏ lục bào kia, nàng thực sự là gọi không nổi hai chữ huynh trưởng.
Dạ Đàm nói: "Đúng vậy. Còn tặng hắn một vò rượu, hắn đáp lại có thể giúp ta làm ba chuyện. Bây giờ vẫn còn lại hai chuyện."
Đế Lam Tuyệt nói: "Vậy quá tốt rồi, ngươi không phải có thể trực tiếp yêu cầu hắn đi cứu Huyền Thương quân sao?"
Dạ Đàm nói: "Hắn không có ngốc, làm sao dễ dàng đồng ý như vậy được! Ta tặng ngươi một vò rượu, rồi bảo ngươi luyện hóa chính mình đi cứu người khác, ngươi sẽ nguyện ý chứ?"
Câu hỏi của Tử Vu mới nói trúng tim đen, nàng hỏi: "Vậy chuyện thứ nhất, tỷ bảo hắn làm cái gì vậy?"
Uầy, vừa nghe tới chuyện này, đầu óc Dạ Đàm đều toàn là cái thứ "lòng dạ trong sáng vô tư" kia, nàng phất tay: "Không cần để ý những chi tiết này, trước mắt ngăn chặn Ma tộc quan trọng hơn. Bây giờ mấy người chúng ta tách ra dụ địch, Tử Vu, muội cùng đi với Đế Lam Tuyệt. Viễn Tụ, ngươi tới Yên Hoa kĩ quán nhiều một chút."
Ba người gần như đồng thời hỏi: "Tại sao?!"
Dạ Đàm thở dài: "Bởi vì Đỉnh Vân thấy Tử Vu và Thiếu quân Yêu tộc ở cùng một chỗ, sẽ nghĩ rằng nàng hạ phàm lén gặp tình lang. Thấy Viễn Tụ lưu luyến kĩ quán, cũng chỉ có thể nghĩ rằng hắn xuống phàm lêu lổng. Trong một thoáng, sẽ không nghĩ đến cái khác."
Mặt Tử Vu đỏ bừng cả lên: "Lén gặp tình lang?!"
Dạ Đàm hỏi: "Muội còn muốn cứu huynh trưởng muội hay không đây?"
Tử Vu không nói nữa. Thiếu Điển Viễn Tụ hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Dạ Đàm nói: "Ta á, đương nhiên là nhanh chân đến xem vị Nhị điện hạ này rốt cuộc là thần thánh phương nào rồi. Man Man, đi theo ta!"
Man Man đáp ứng một tiếng, vỗ cánh liền nhảy lên vai Dạ Đàm.
Bốn người một chim chia quân ra ba đường, vẫn chờ đến khi Thanh Hành quân, Đế Lam Tuyệt và Tử Vu đã đi xa khuất bóng, Man Man mới hỏi: "Đàm Đàm, ngươi không phải là đã phát hiện ra thứ gì tốt rồi đó chứ?"
Dạ Đàm sửng sốt: "Sao ngươi biết?"
Man Man nói: "Chẳng những ta biết, Thiếu quân chắc chắn cũng biết. Nếu không thì sao ngài ấy có thể đi dễ dàng như vậy? Ngươi xem mắt của ngươi đã sáng rỡ lên rồi kìa!"
"Sơ suất, sơ suất thôi!" Dạ Đàm liền thu lại nét mặt, "Thiếu Điển Lạt Mục kia luôn trông chừng nơi này, vùng lân cận Nguyệt Oa thôn nhất định có pháp bảo gì đó! Có thể được hắn nhớ thương hơn một ngàn năm, không thể nào là một vật bình thường được. Chúng ta bắt tay đoạt lấy trước rồi nói sau!"
Man Man giống với nàng, luôn luôn ăn khớp với nhau: "Đi!"
Dạ Đàm tầm bảo, vẫn rất chuyên nghiệp.
Lấy thạch ốc của Thiếu Điển Lạt Mục làm trung tâm, nàng cũng không đi xa, chỉ tản bộ ở xung quanh. Man Man vỗ cánh, xung quanh thạch ốc nhiệt độ không khí cao, nó chỉ khoác trên người một bộ lông chim, nhưng vẫn nóng: "Đàm Đàm à, nơi này nhìn qua không giống như có bảo vật gì đó."
Dạ Đàm nghiêm túc đánh giá lựa chọn một chỗ, lục lọi trong túi Càn Khôn ra những di sản mà Thiếu Điển Hữu Cầm để lại cho nàng, bên trong đa dạng đủ loại, cái gì cũng có —— bao gồm cả một cái xẻng.
Xẻng này xúc đất dùng ít sức, cực kì tiện lợi, cắt đá như cắt đậu hũ, chỉ chốc lát sau, nàng liền đào ra được một cái động lớn!"
Cả người Dạ Đàm đều chui vào trong động, đem "Nguy Nguyệt Yến" Huyền Thương quân tặng cho nàng cột lên đầu, rũ xuống làm đèn. Man Man theo sát phía sau, xì xào phàn nàn nói: "Ngươi thật giống một con chuột chũi!"
Dạ Đàm tức giận nói: "Vô sỉ, ngươi từng gặp con chuột chũi nào xinh đẹp như bản công chúa chưa?!"
Một người một chim vừa nói đùa, vừa khoét động. Nhưng nhiệt độ trong động càng lúc càng cao, Dạ Đàm dừng xúc lau mồ hôi, mặt chim của Man Man cũng không ngừng hoài nghi. Nó hỏi: "Sao lại nóng như vậy, yêu quái tóc đỏ lục bào kia đang ở phía trên à?"
Điểm này Dạ Đàm rất khẳng định: "Không đúng, hắn không thể ở phía trên được, sao dưới lòng đất này lại nóng đến vậy?" Nàng thật cẩn thận mà đào thêm mấy xẻng, "Chẳng lẽ là bảo bối có liên quan tới lửa sao?"