Hôm sau Hà phủ di quan, kế đó hai nhà Lâu Hà ấn định ngày thành hôn vào bảy ngày sau. Trong tám ngày ấy hai nhà Lâu Hà bận tới mức chân không chạm đất, mà Trình gia cũng khá là bận.
Đầu tiên là Hoàng đế rất quán triệt chức trách ‘đại diện phụ thân’, bỏ qua ngày Hà gia di quan, tới hôm sau từ sính lễ đến người đưa lễ đều cực kỳ nở mày nở mặt – túm lấy Nhữ Dương lão vương gia lớn tuổi nhất trong số hoàng thân quốc thích đang trốn ở đạo quán Tam Tài, đeo đỏ mặc xanh cho ông cụ làm chủ môi, hai người chỉ đạo lần lượt là Ngu Hầu và Ngô đại tướng quân, sính lễ trải dài từ vàng bạc châu báu gấm vóc cho đến mười sáu loại gia súc gia cầm hải sản trái khô phong phú đa dạng.
Hoàng đế còn định gọi hơn nửa nghi trượng ở Vũ Lâm quân đến góp phần náo nhiệt, cận thần khuyên can mãi mới thôi. Ngu Hầu bày tỏ, tới ngày Lăng Bất Nghi chính thức thành thân, bệ hạ vẫn còn cơ hội phát huy nhiệt tình cơ mà, Ngô đại tướng quân không giỏi ăn nói, nín nửa ngày mới thốt ra được một câu ‘số người trong đội tang của Hà gia cũng không nhiều như vậy’, suýt chọc tức Hoàng đế.
Tới ngày lễ nạp trưng, Trình phủ huyên náo tấp nập, lão đồng chí Vạn Tùng Bách đến hỗ trợ, đầu đầy mồ hôi đi tới bên tai Trình Thủy nói: “Nếu biết có ngày hôm nay, năm xưa ta đã mua đứt dinh thự rộng rãi khang trang ở ngõ trước cho rồi, đỡ hôm nay không phải đứng ở cửa!”
Trình Thủy lau mồ hôi trên trán, trong đầu lại nghĩ: Nếu biết lực sát thương của con gái lớn như vậy thì năm xưa có đánh chết ông cũng phải dẫn con theo, chọn ngay rể tốt từ khi còn sớm, đỡ hôm nay phải chắp tay hành lễ với nhóm tân khách có dòng dõi tước vị cao hơn mình! Đúng là tình tiết nhảy thẳng lên thành bạn bè!
Nhữ Dương lão vương gia không chịu nổi ồn ào náo nhiệt ở tiền viện, lặng lẽ đi bộ đến dưới hiên ở chái phòng nghỉ ngơi. Một lúc sau, một tiểu nữ nương bé nhỏ xinh xắn như một chú cá chép thổ cẩm trong ao bơi lại không mục đích.
“Mời nữ nương ngồi, bên ngoài thật sự quá ồn ào.” Lão vương gia tu đạo quanh năm nên tính cách cũng thoải mái.
“Bái kiến lão vương gia.” Tiểu nữ nương có giọng nói tựa chim oanh bé nhỏ, nét mặt ngây thơ, cung kính hành đại lễ với ông rồi quỳ ngồi xuống bên cạnh.
Nhữ Dương vương thấy nàng ăn bận bình thường, bộ váy trên người đã hơi sờn, tưởng nàng là tiểu tỳ nữ Trình phủ làm biếng trốn ra đây, thế là ông nhìn tiền viện thở dài, nói: “Lăng Bất Nghi quá được thánh tâm, chắc hẳn mai sau sẽ lại còn tình cảnh như hôm nay, không rõ nữ công tử nhà ngươi có đối phó nổi không.”
Cô bé nhìn sang lão vương gia: “… Gia phụ là Trình Hiệu úy.”
Nhữ Dương vương: “… Cha ngươi có bao nhiêu con gái?”
“Một người ạ.”
Nhữ Dương vương quan sát cô bé từ đầu tới chân, bật cười nói: “Hóa ra ngươi là Trình Thiếu Thương nương tử tương lai của Lăng Bất Nghi, ha ha ha, ngươi đã khiến cháu gái nhà ta khóc ầm trời suốt cả ngày hôm qua đấy biết không, vô tình để ta trông thấy.”
Thiếu Thương thấy ông có cử chỉ nhân từ, bèn đánh bạo thở dài: “Dụ Xương quận chúa đúng không ạ, tiểu nữ có nghe người nói rồi. Ôi, cũng do Quận chúa nương nương mang thân phận tôn quý, thái độ quá dè dặt, nếu năm đó nàng ấy chịu đuổi theo đến biên thành thì có lẽ Lăng đại nhân đã đồng ý rồi.” Chỉ nấp trong nhà khóc lóc có ích gì, bằng không cứ ngoan ngoãn yêu thầm đi, còn nếu đã muốn bày tỏ tình yêu thì sao không làm ra chút thành tích nào? Nguyên tắc đầu tiên theo đuổi nam hàng hiếm chính là ‘không biết xấu hổ’.
Nhữ Dương vương không ngờ cô bé có dung mạo thế này lại thốt lên một câu như vậy, ông lại quan sát Thiếu Thương thêm lần nữa, cười nói: “Vậy nếu là ngươi, ngươi có đuổi theo không?”
Thiếu Thương không hề do dự: “Dĩ nhiên là có chứ. Chung thân đại sự mà, không dốc toàn lực ứng phó tất mai sau sẽ hối hận. Còn nếu đã dốc toàn lực, dù chuyện không thành cũng không đến nỗi tuyệt vọng.”
Trong đời nàng xem thường nhất loại người nhát gan ‘trong lòng rất muốn nhưng lại không cố gắng hành động, sau đó chỉ biết dùng biểu cảm ám chỉ chờ người khác hỗ trợ’. Nếu đã kìm nén thì cứ kìm nén tới hết, hoặc là ra sức đánh một trận, chứ ưỡn ẹo ngại ngùng như vậy còn ra thể thống gì. Bản thân nàng không dám tỏ tình với anh trai đã có người thương ở nhà bên nên rất dứt khoát che giấu, không để bất cứ ai nhận ra tình cảm của nàng, và cũng không đẩy người ta vào cảnh khó xử.
“Ngươi còn trẻ, chưa biết được thật ra đôi khi không phải chuyện gì trên đời cũng dễ dàng như thế.” Lão vương gia thở dài, “Có những lúc dù tỏ tường đấy, nhưng lại không thể nghĩ thông.”
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn vòm trời xanh thẳm, thở dài nói: “Thật ra không tỏ tường thì vẫn có thể sống tốt mà.” Nàng bật cười, quay sang nói, “Vương gia điện hạ tốt bụng quá, ngài vừa nhân hậu lại hiền lành. Không khác gì lúa mạch trong ruộng, mộc mạc tự nhiên lại rất đáng quý; chưa chắc người bình thường đã cần, nhưng bách tính xã tắc lại rất cần.” Nàng cảm thấy bản thân đúng là có tài hoa xuất chúng.
Nhữ Dương vương quá quen với bao lời nịnh nọt, nhưng câu nịnh mới mẻ thoát tục như thế này lại không nhiều, ông bật cười: “Ta chỉ là kẻ tu hành đạo quán quanh năm suốt tháng, làm biếng đã quen, không thích nói những điều ngoài lề lối.”
Thiếu Thương gật đầu: “Ừm, thế những ngày qua vương gia điện hạ cũng đang ở đạo quán ạ?”
“Đương nhiên. Thời tiết bây giờ ngày một oi ả, ở lại đô thành không mát bằng trong đạo quán.”
“Vậy quận chúa cũng vào ở đạo quán với vương gia ạ?” Thiếu Thương nhìn bụi cúc nằm trước đình viện.
Nhữ Dương vương thay đổi sắc mặt.
“Nếu không phải, thế tức là quận chúa cố ý đến đạo quán khóc cho vương gia điện hạ thấy rồi, bằng không vì sao có thể ‘vô tình’ khiến điện hạ ngài trông thấy?” Thiếu Thương vẫn nhìn thẳng.
Nhữ Dương vương vuốt chòm râu bạc phơ, nhìn cô gái một lúc thật lâu, đoạn thở dài.
Thiếu Thương đắc ý trong bụng, song ngoài mặt vẫn vờ khiêm tốn: “Điện hạ và quận chúa là ông cháu nên mới dễ bị che mắt.”
“Tiểu nữ nương nhà ngươi, ngươi tưởng ta không nhìn ra hả.” Lão vương gia cười lớn, “Ta đã chừng này tuổi, lẽ nào lại không nhìn ra trò vặt của đám tiểu nữ nương các ngươi!”
Thiếu Thương nghi ngờ nhìn ông, nghĩ bụng thế mà vừa nãy ông còn giật mình làm gì.
“Ta lạ là lạ ở chỗ ngươi có thể vạch trần chỉ bằng một câu nói.” Lão vương gia cười than, “Gan lớn lắm, tâm tư cũng nhanh nhẹn. Hóa ra Lăng Bất Nghi thích ngươi vì như vậy! Đạo quán của ta tên ‘Tam Tài’, ngươi có hiểu ‘tam tài’ là thế nào không?”
Thiếu Thương cười đáp: “Biết ạ, là giữ tài, yêu tài, thăng quan phát tài!”
“Ăn nói lung tung!” Nhữ Dương vương cười quở.
“Cáo lỗi cáo lỗi, mong vương gia chớ trách!” Cô gái bật cười tươi tắn giảo hoạt, quả đấm trắng muốt nắm lại, chắp tay cáo lỗi, “Tam tài tức là ‘thiên-địa-nhân’. Tiểu nữ hiểu ý của lão tiên ông, ấy là vạn sự thuận theo tự nhiên, người cần khóc thì khóc, muốn cười thì cười, thực ra cũng chẳng hề chi.” Không phải ý của Lão Trang cũng là như thế sao.
Lão vương gia mỉm cười, cảm thấy tiểu nữ nương này to gan nhưng rất mồm mép, không những đáng yêu mà còn biết thăm dò lòng người, ba chữ ‘lão tiên ông’ khiến ông rất vui. Nghĩ đến đây, ông bỗng sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi cố tình tới nói chuyện với lão phu là có ý gì?”
Thiếu Thương kinh hãi, sau đó lại ngơ ngác: “Lão tiên ông lợi hại quá, chỉ nhìn qua mà nhận ra ngay. Được rồi, tiểu nữ muốn hỏi là, Lăng đại nhân nói với ngài như thế nào ạ?”
Nhữ Dương vương phân vân: “Chuyện này… Từ nhỏ Tử Thịnh đã ở trong cung, không khác các vị hoàng tử là bao, cũng như con cháu trong nhà lão phu.”
Thiếu Thương cười khổ: “Hôn sự này nên môn đăng hộ đối mới phải. Ngài xem, tiểu nữ không thể nói những lời như ngài ấy nói, cũng chưa chắc kết giao được với những người ngài ấy có thể dễ dàng qua lại. May hôm nay gặp người hiền lành dễ gần như ngài.”
Nhữ Dương vương nhìn nàng ủ rũ, trong lòng xót xa: “Trình Hiệu úy cũng là anh hùng hào kiệt, ngươi không cần hổ thẹn. Lão phu nói với ngươi một câu, từ khi biết Tử Thịnh muốn thành hôn, Bệ hạ và Hoàng hậu mừng cực kỳ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, dịu dàng thủ lễ là sẽ không ai có thể làm khó ngươi được.”
Khuyên nhủ xong, ông thấy cô bé muốn nói lại thôi, “Rất nhiều người chỉ nhìn bề ngoài mà không hiểu được bản chất, hầy, chỉ e mai sau người đầu tiên làm khó ngươi chính là Lăng Bất Nghi…”
Thiếu Thương không hiểu nổi, ồ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì thấy hai tỳ nữ xinh đẹp ăn vận lộng lẫy đến tìm, một trái một phải đỡ ông lão chầm chậm đứng lên. Trước khi rời đi, lão vương gia ngoái đầu mỉm cười với nàng: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”
Sự thật là chẳng cần chờ đến sau này, Thiếu Thương đã cảm nhận được điều đó ngay ngày thứ hai sau hôm nạp tài, mà không chỉ mình nàng, toàn bộ Trình phủ cũng cảm nhận được.
Vừa xong xuôi thủ tục, Lăng Bất Nghi hệt như lang tế tương lai người nhà bình thường, liên tục đến cửa thăm hỏi. Rồi sau đó, cứ như thời kỳ băng hà cổ đại bị ép phải di dời đến ngày đầu hè oi bức, quạt tròn mới chuẩn bị đã không còn tác dụng.
Thật ra Lăng Bất Nghi không hề quá phô trương, nhưng bất luận chàng có dẫn theo sáu thị vệ hay đội hộ vệ mười mấy người hay không, chỉ cần ra cửa, hai con ngựa chứng mạnh mẽ có thể thay đổi và cỗ xe ngựa làm từ sắt nặng đen láy sẽ luôn theo sau như mọi khi – từ nhỏ chàng được Đế Hậu nuôi lớn bằng lễ nghi của công hầu quý tộc nên cũng đã quá quen với những việc này.
Chàng không chú tâm ăn diện, chỉ một chiếc áo cánh khoác đơn bào đơn giản, cơ thể thẳng tắp săn chắc, chiếc mão tre xanh đội đầu chàng như ngọn hải đăng trên rặng núi cao hừng ngực ngọn lửa cổ xưa, mang theo nét đẹp cổ điển, vô cùng khí thế không cho phép xem thường – mà cũng chẳng phải chàng cố ý ăn mặc như thế, bởi lẽ có người bình thường nào dám buông lời ngả ngớn trước mặt chàng.
Ngày đầu tiên chàng tới thăm nhà, vợ chồng Trình Thủy đã nhiệt tình mời chàng ở lại dùng bữa tối.
Tỳ nữ đỏ mặt bày thức ăn lên bàn trước mặt mọi người, cứ liên tục lén nhìn chàng, còn vô tình làm đổ cháo. Một ám vệ quỳ sau lưng Lăng Bất Nghi suýt đã rút muỗng ra tiến lên, may có Lăng Bất Nghi giơ tay ngăn cản không thì tỳ nữ kia đã bị chặt đứt tay rồi. Trình Thủy lúng túng, luôn miệng xin lỗi.
Lăng Bất Nghi: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ. Mong Trình thúc phụ không phạt nặng, giữ lại một mạng cho nàng ta.”
Trình Thủy: … Thật ra ta cũng có định trách phạt gì đâu.
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Ở nhà chàng, tỳ nữ làm đổ cháo thì sẽ mất mạng hả?!”
Lăng Bất Nghi nhìn ngồi cô gái bên dưới, dịu dàng cười nói: “Kỷ cương trong cung rất nghiêm ngặt. Nếu sơ suất làm đổ sẽ chỉ phạt nhẹ, nhưng nếu đi đứng bất cẩn vì nhìn lén tân khách trong tiệc thì ấy là tội chết.”
Lần này đến lượt Tiêu phu nhân lúng túng, ấp úng nói: “Trong nhà quản giáo không nghiêm, đã khiến lang quân chê cười.”
Cách Trình Thiếu Cung ở giữa, Thiếu Thương ngã ra sau mỉm cười với người bên trên: “Là vì Tử Thịnh tuấn tú quá đó mà, nếu là tiểu tỳ nữ kia, có lẽ ta cũng muốn nhìn chàng.”
Lăng Bất Nghi ngửa người ra sau, bỏ qua Trình Thiếu Cung mỉm cười với cô gái, đôi mắt đẹp như đuôi phượng nhướn lên, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ cho em nhìn, không cho phép người ngoài được nhìn.”
Trình Thiếu Cung tình bơ nhìn thẳng vào ấu muội. Thiếu Thương đỏ bừng mặt, thật ra nàng cũng không chịu nổi.
Khó khăn lắm mới soạn đủ thức ăn, cuối cùng mọi người đã có thể chôn hết sự khó xử vào đống đồ ăn.
Bữa cơm hôm ấy rất lạnh lẽo gượng gạo. Trình gia xuất thân từ nhà cỏ, vẫn còn hơi quê cha đất tổ, lần nào dùng bữa cũng là hiện trường tiết mục Lão Nương Cữu* năm mồm bảy miệng trong khung giờ vàng, nhưng hôm nay sự xuất hiện của Lăng Bất Nghi không khác gì cột băng giáng xuống, từ Trình Thủy nhiều chuyện cho đến Trình Thiếu Cung lắm mồm, không một ai dám lên tiếng.
(*Lão Nương Cữu là bộ phim sitcom hài do tập đoàn truyền thông Thượng Hải đầu tư và quay phim.)
Trong số mọi người có lẽ chỉ có Trình mẫu là vẫn bình thường, ý cười còn tươi hơn mọi khi. Hơn nửa cuộc đời bà chuyên môn lấy lòng một mỹ nam lạnh lùng, thành ra đã quen rồi. Trình thái công không thích bà lắm mồm, không thích bà nhiều chuyện, cho nên bà ngồi cạnh Lăng Bất Nghi lại ứng xử rất khéo, chỉ vì từ đầu chí cuối bà chỉ im lặng mỉm cười, không hề có một bước dư thừa. Hơn nữa không chuyện trò trong bữa cơm có là gì, Trình mẫu chỉ coi sắc đẹp như món ăn, bà càng ăn càng thấy ngon, nếu không phải Trình Thủy ngăn cản thì bà đã xới thêm chén thứ ba rồi.
Sau khi tiễn Lăng Bất Nghi ra về, cả nhà họ Trình thở phào một hơi. Không một ai quay về phòng đi nghỉ, thậm chí cũng không cần gọi, mọi người đồng tâm sải bước đi đến Cửu Truy đường, thề phải bù đắp cho buổi họp mặt gia đình hôm nay.
“Cậu con rể này khó nói chuyện hơn A Nghiêu rồi.” Trình Thủy xoa dạ dày, mặt xám ngoét.
Thiếu Thương rất có mấy phần cười trên đau khổ, thủng thẳng nói: “Không phải hồi đầu phụ thân nhận hôn sự này mừng lắm à, con bảo phụ thân đi từ hôn mà phụ thân còn không vui mà, cuối cùng giờ cũng đã biết khó rồi hả.”
“Cái gì? Từ hôn?!” Trình mẫu cuống lên, rống lên như sấm, “Các ngươi đúng là cặp cha con ngu xuẩn hoang đường, rể tốt như vậy có đốt đuốc cũng không tìm nổi, các ngươi lại còn từ chối ba lần bốn lượt, mới mấy ngày ăn no đã không biết tốt xấu! Ai dám từ hôn thì bước qua thi thể bà đây trước đã!”
Trình Thủy vội nói: “Không từ không từ! Hôm qua đã đưa sính lễ đến rồi còn gì, hôn sự này không hủy được nữa! Mẫu thân yên tâm, cứ yên tâm!”
Trình Thiếu Cung không vui lẩm bẩm: “Cũng chả thấy thập toàn thập mỹ chỗ nào cả, chỉ được cái mã ngoài…”
Còn chưa nói hết câu đã bị Trình mẫu quát cắt ngang: “Cái thằng trời đánh này! Mã ngoài đẹp còn chưa đủ hả, ngươi còn muốn lên trời à, tiểu tử ngươi có đầu thai ba lần cũng không đẹp được như vậy!” Trình thái công còn không bằng Lăng Bất Nghi đâu, vậy mà bà còn khép nép cung phụng ông cả đời kìa.
Thiếu Thương ngồi bên vui vẻ nhìn, ông anh sinh đôi đang nghi ngờ nền tảng hôn nhân của Trình mẫu đây mà, đúng là gan chó to quá!
“Được rồi được rồi, sau này chúng con sẽ cung phụng Lăng Bất Nghi như tổ tiên được chưa. Mẫu thân yên tâm, lang tế này không chạy thoát đâu! Được rồi, mẫu thân nên đi nghỉ thôi, bà Hồ, còn đứng đực ra đó làm gì!” Trình Thủy nhanh chóng kết thúc.
Đưa Trình mẫu đi nghỉ, Trình Thủy mới thở dài: “Ta nghe nói Lăng Bất Nghi đến từ buổi chiều, không phải Niệu Niệu đã dẫn cậu ta đi giới thiệu với các huynh đệ hả, đã làm gì rồi, ba đứa con nói nghe.”
Ba anh em Trình gia nhìn cha mẹ rồi lại nhìn nhau, sau đó bắt đầu phỉ nhổ theo thứ tự.
Trình Vịnh nói: “Con cho Lăng đại nhân xem bài phân tích ‘bút cùn tài mọn, chuyện đại nhân không làm’, ngài ấy chỉ ra những chỗ không ổn trong hành văn của con.”
Tiêu phu nhân nhìn chồng, trầm giọng nói: “Nếu đã chỉ ra thì con sửa lại đi, sau này cũng có ích.”
Trình Vịnh cúi đầu vâng dạ.
Trình Tụng nói: “Con trai dẫn Lăng đại nhân đến võ đường, sau đó ngài ấy bẻ gãy cây cung trăm thạch của con trai, bắn xuyên tấm bia gỗ dày hai mặt mà phụ thân mới làm.” Mai mốt ấu muội bị bắt nạt thì hắn giáo huấn em rể thế nào đây, ôi chao, sầu chết mất thôi!
Trình Thủy nhìn vợ, nghiêm mặt nói: “Hôm nay con đã biết trời cao có trời cao hơn rồi đấy, về sau phải tập bắn cung mãi võ cho tốt, đừng có lông bông nữa.”
Trình Tụng ủ rũ cúi đầu vâng dạ.
“Còn con, chắc cũng không cần nói đâu.” Trình Thiếu Cung nhìn quanh, cố ra vẻ không thèm để ý, “Con trai có chuyện khác muốn lĩnh giáo cha mẹ hơn, gì nhỉ…” Cậu cười khổ, “Phụ thân mẫu thân, chúng ta còn phải mở tiệc đính hôn nữa hả.”
Vừa dứt lời, cả Trình Thủy lẫn Tiêu phu nhân trố mắt nhìn nhau, buồn phiền ra mặt. Ngày trước khi đính hôn với Lâu gia, Trình Thủy đã kéo Lâu Nghiêu vào tiệc giới thiệu với từng lão hữu bộ khúc của mình một lượt, chẳng lẽ bây giờ ông phải làm thế lần nữa?! Sau đó nói, ‘xin lỗi nha, nhà ta mới đổi rể, mọi người làm quen đi’, tưởng tượng thôi đã thấy mất hồn rồi.
Tiêu phu nhân lần đầu lên tiếng bất mãn: “Bệ hạ cũng sốt ruột quá rồi!”
“Hay không đừng làm nữa?” Trình Thủy do dự, “Coi như đơn giản hóa.”
Tiêu phu nhân trợn mắt nhìn ông: “Đính hôn với Lâu thị thì làm lớn, tới lượt Lăng đại nhân lại đơn giản, bên nặng bên nhẹ rõ ràng như thế, mình tưởng bệ hạ ăn chay hả? Hầy, không những chúng ta cần