Lúc trở lại kí túc xá, cô vẫn duy trì khuôn mặt hóa thạch. Hiếm khi tất cả mọi người đều ở đây, đang nghiêm túc làm tác nghiệp. Lê Bối Bối và An Uyển thấy cô, nhìn nhau cười một tiếng, Lê Bối Bối thuận theo đưa tay giơ trước mặt cô quơ quơ "Làm sao vậy?"
Đặng Dĩ Manh thở dài, đỡ trán nói: "Một người thoạt nhìn khá cao lãnh đã bắt đầu biết dùng biểu tượng cảm xúc"
An Uyển cười nói: "Đây không phải tương phản manh sao"
Đạo lý này cô hiểu, chính là có điểm không thích ứng. Thời khóa biểu trong ngày hôm nay của Khương Tự Uyển, trong lòng cô hiểu rõ, lịch trình của nàng đã an bài chật kín. Hôm nay là buổi sáng duy nhất nàng được nhàn rỗi..... Vốn là muốn giúp nàng thư giãn một chút trước bộ diễn tiếp theo, nàng nhưng thật ra cũng không uổng phí nó, nắm chắc thời cơ bị bệnh....
Tóm lại làm cái nghề diễn viên này , thật sự là một tướng nên công chết vạn người [1], cho dù ngoài mặt đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, giống như đấng quân vương ngạo nghễ đã quá quen thuộc với đầy hoa thơm cỏ lạ, lúc nào cũng được ngắm nhìn vô tận đủ loại náo nhiệt, bên trong thật ra đã mệt muốn thành con Husky. Ví dụ như Khương Tự Uyển lúc mới xuất đạo. Thời gian nghỉ ngơi chưa bao giờ vượt quá 24 giờ.
4 giờ chiều và 7 giờ tối thì phải đi chụp ảnh đại diện quảng cáo cho hai sản phẩm đắt tiền, một cái là đồng hồ cho phái nữ xuất xứ từ Thụy Sĩ của cửa hàng nào đó, một cái là nước hoa của nữ giới.
Gió đêm khiến tâm trạng con người vui sướng, bất tri bất giác cô đã tới được tiểu khu của biệt thự, Đặng Dĩ Manh đỗ lại chiếc xe đạp địa hình, trong lòng vẫn có chút chú ý với cái biểu tượng 'w' lúc nãy.
Tay cầm lấy dây lưng của cái cặp sách, nhấp miệng đi vào cửa trước, dùng mật mã mở khóa, đi vào nhà chưa được hai bước đã mơ hồ nghe thấy tiếng nước xôn xao trong phòng tắm.
Ai nha, đang tắm rửa hở? Σ(O_O)
Da đầu cô căng chặt, sống lưng lạnh buốt, trên mặt lại có chút cay cay.
—— Lại nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm trước. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Phỏng chừng vì muốn làm cô xấu hổ, Khương Tự Uyển cư nhiên dùng cái ánh mắt sáng quắc đó nhìn cô trong trạng thái trần trụi. Kĩ thuật diễn lúc nào cũng sẵn sàng, sức cuốn hút đạt được đến cả mười phần, chỉ cần một cái ánh mắt nhẹ nhàng liếc một cái, có thể khiến người vô pháp quên được hình ảnh xuất sắc tới phát khóc ấy.
"Đặng Dĩ Manh?" Trong phòng tắm truyền tới thanh âm dò hỏi
Đây là lần đầu tiên cái vị kia kêu đầy đủ tên cô.
Cảm giác này thực quỷ dị, màng tai có chút tê dại, sau đó lại giống như bị lây bệnh, cả khuôn mặt chậm rãi đều tê dại. o(>< )o
Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc cũng ngừng, tiếng gọi lại một lần nữa truyền tới: "Đặng Dĩ Manh?"
Đặng Dĩ Manh nâng lên hai tay, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ mặt mình, bạch bạch bạch vài tiếng to từ bàn tay truyền tới, cô lúc này mới thanh tỉnh được một chút, thong thả đi tới bên cạnh phòng tắm, lên tiếng trả lời nàng, miễn cho nàng hiểu nhầm là có tiểu tặc lông xù nào xông vào.
Khương Tự Uyển nói với cô qua cánh cửa phòng tắm: "Giúp tôi lấy cái khăn tắm"
Có lẽ là khăn tắm bên trong bị rơi xuống nước nên ướt rồi. Đặng Dĩ Manh ngó ngó cái đầu, nhìn xung quanh, chỉ thấy ở ngoài ban công có một chiếc khăn khô đang bay nhẹ nhàng như đám mây. Cô đi ra thu vào, sau đó lại tới trước cửa phòng tắm nói: "Uyển tỷ, em lấy khăn cho chị nè"
Cánh cửa từ từ mở ra gần một nửa, cánh tay thon dài duỗi ra ngoài, cả đầu ngón tay và khuỷu tay đều ướt, nước nhỏ giọt xuống.
Đặng Dĩ Manh ùng ục nuốt nuốt nước miếng. ( ̄﹃ ̄)
—— Cô liền nhân cơ hội này phá cửa để vào, nhanh chóng lôi di động ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp mà chụp răng rắc răng rắc được mấy tấm ảnh nữ thần xinh đẹp ướt át, tiện đà còn đắc ý cười to: "Đại Oản! Cô cũng có ngày hôm nay! Tôi đã có nhược điểm của cô trên tay! Chỉ cần tôi đem mấy tấm ảnh này đăng lên....... hừ hừ hừ....."
—— Khương Tự Uyển khóc tới hoa lê đái vũ, thương tâm nói: "Cô muốn cái gì, tôi đều sẽ đáp ứng cô"
—— Đặng Dĩ Manh nhìn thấy nữ thần cao cao tại thượng rốt cục cũng bị khi dễ tới tình trạng thế này, nội tâm lan tràn một loại cảm giác cực kì sung sướng, kéo kéo khóe miệng: "Lại đây để bảo bảo hôn một cái!"
Cut! Cô vội lắc lắc đầu
—— Hướng đi của kịch bản không đúng, ý của cô nói chính là: "Đem trúc mã trả lại cho tôi, bằng không, hừ hừ....."
Oa, phân cảnh này thiệt đẹp. Thật sự là quá đáng lắm luôn á. Cô cảm thấy từ trên xuống dưới của mình đều sắp biến thành tra nữ.
Khương Tự Uyển ở bên trong đợi nửa ngày, vẫn chưa thấy Đặng Dĩ Manh đưa cho cái khăn tắm, mày đều phải nhăn lại, lấy quần áo mới thay che khuất trước ngực, đem cửa phòng tắm mở ra to hơn một chút, liếc mắt xem vật nhỏ kia một cái.
Không biết cô ta đang tái phát cái bệnh thần kinh nào, ôm khăn tắm đứng nguyên một chỗ ngây ra như phỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, hô hấp có chút rối loạn, bộ ngực nhỏ phập phồng lên xuống, khóe miệng mỉm cười mê muội.
Vì vậy, có người nhẹ nhàng nâng tay tới, đến giữa trán của ai đó bắn một cái: "Lại nghĩ cái gì đấy, cô ý?"
Giữa trán ăn đau, Đặng Dĩ Manh bỗng nhiên bừng tỉnh, kinh hô một tiếng, theo phản xạ mà lùi ra xa hai bước lớn theo hình cung, vội lắc đầu liên tục nói: "Không, không có gì!"
Khương Tự Uyển nhìn cô vẫy vẫy tay.
Thiên nhạ, nữ thần xuất dục, lại trong bối cảnh hơi nước mịt mờ, lúc này cái áo khoác trên tay nàng chỉ che được bộ phận mấu chốt, làn da như tuyết, tứ chi duyên dáng ưu nhã mảnh khảnh, đẹp như trong thần thoại Aphrodite [2] bước ra.......
Đặng Dĩ Manh tỉnh tỉnh mê mê mà đi tới trước mặt nàng.
Khương Tự Uyển không khỏi bật cười, đoạt lấy cái khăn tắm trên tay cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc chóp mũi đụng tới cánh cửa, người nào đó đứng ở bên ngoài rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Đặng Dĩ Manh che mặt, đi ra phòng khách, ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ. Vừa lúc nãy là nằm mơ đúng không? Hoàn toàn giống như một đứa ngốc á, thật sự quá mất mặt.( つд ⊂)
Rốt cuộc cũng bỏ được tay xuống thì ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ ghi chú cô để lại vào sáng nay. Nhặt lên nhìn, ánh mắt rời xuống chữ 'w' ở cuối cùng. Ngay lập tức bừng tỉnh, mẹ ơi, hóa ra Uyển tỷ học tập cô hở? (°△°)
Động tác của Khương Tự Uyển rất nhanh chóng, không bao lâu đã sửa soạn xong cho bản thân. Nếu lấy bảo dưỡng làm cơ sở, làn da của nàng thực đẹp, cả người trắng tới mức muốn sáng lên, không những thế còn thêm với nhan sắc sẵn có. Nàng mặc một chiếc váy dài liền thân, cả người đều toát lên khí chất trang nhã.
Đặng Dĩ Manh nhìn điện thoại: "A! Đã 3 rưỡi rồi, chúng ta nên xuất phát thôi?"
"Ừ"
Khương Tự Uyển tự lái xe.
Đặng Dĩ Manh ngồi ở ghế phụ, hết giơ tay sờ sờ ghế dựa, lại sờ sờ đai an toàn, sau đó sờ cả hộp giấy trước mặt, đôi mắt chớp chớp, rất giống một tiểu hài tử nghịch ngợm đầy lòng hiếu kì.
Khương Tự Uyển ung dung liếc nhìn cô vài lần, khóe môi treo lên như có như không ý cười.
"Uyển tỷ, đây là xe nào nha?"
"Cayenne" [3]
Cayenne.....Đặng Dĩ Manh lục lọi lại mấy cái dữ liệu về chiếc xe này trong não bộ cằn cỗi của mình. Sau một lúc lâu cũng không có kết quả, quyết định không rối rắm nữa. Chỉ là lại nghe Đại Uyển hỏi: "Biết lái xe sao"
Đặng Dĩ Manh trả lời đúng sự thật: "Nghỉ hè vừa mới thi một lần" Giây lát sau, lại nghĩ đến bản thân mình là trợ lý, kĩ thuật lái xe là điều cơ bản phải rèn luyện hàng ngày, ví dụ như tình cảnh bây giờ, cô thì nhàn rỗi, bắt lão bản lái xe, sai quá sai, vì thế vội vàng thêm một câu: "Em sẽ cố gắng học. Em tiếp thu rất nhanh"
"Ồ"
Tới chỗ quay, chuyên viên trang điểm giúp Khương Tự Uyển hóa trang, Đặng Dĩ Manh cầm cốc nước đứng bên cạnh nhìn. Chuyên viên vừa làm việc vừa khen không dứt miệng, nói làn da của nữ thần đang trong trạng thái thực tốt, mặt cực kì nhỏ, cho dù trang điểm phong cách nào đều có thể chơi được, quả thực là một người mẫu lý tưởng mà một chuyên viên trang điểm mơ ước. Sau đó, cô ấy còn kể cho nghe một số điều thú vị cô ấy gặp được trong vòng.
Ai với ai uống say ôm hôn nhau ở tiệc rượu, tỉnh lại phát hiện là đối thủ một mất một còn, lại bị cả paparazzi chụp được, cuối cùng phải chuẩn bị 500 vạn, mua lại mấy cái ảnh chụp.
Ai với ai cướp vai diễn, từ đó bắt đầu thù hận nhau.
Khương Tự Uyển phối hợp nhắm mắt lại, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng ồ một tiếng, bày tỏ lễ phép.
Trang điểm xong, Khương Tự Uyển hướng tới vật nhỏ liếc liếc mắt.
Lần này, Đặng Dĩ Manh không làm sai nữa, tức khắc minh bạch là nàng muốn uống nước. Đổ non nửa ly nước ra cái nắp của bình giữ nhiệt, thổi thổi, mới đưa qua.
Lông mi của cái người đang uống nước giống hai cái quạt nhỏ, hiện lên trên mặt nước là dày đặc bóng râm.
Đặng Dĩ Manh mới nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình kĩ xảo của vị chuyên viên trang điểm nọ, vốn muốn học hỏi một chút, xem có thủ pháp linh hoạt nào không. Cô nhìn đến kĩ càng, biết rõ không có gắn lông mi giả. Vậy nên đôi lông mi dài lại lớn như vậy, căn bản chính là tự nhiên.
Thầm than tạo hóa bất công, thích ai liền đem hết thảy ưu điểm cho người đó.o(╯□╰)o
Uống nước xong, Khương Tự Uyển đứng dậy, dáng đi thướt tha lả lướt tới chỗ studio.
Đặng Dĩ Manh đứng ở bên cạnh quan sát, nhiếp ảnh gia với nhân viên trang điểm khả năng cùng một mẹ sinh, dù có khen người cũng dùng chung một cái kịch bản, cái gì mà nhiếp ảnh gia liền thích tiểu nhân nhi giống Uyển tỷ, chụp kiểu gì cũng thật xinh đẹp, 360 độ vô góc chết, toàn bộ quá trình chụp đều không có chút áp lực nào, ảnh chụp xong đều không cần chỉnh sửa... blah blah....
Đặng Dĩ Manh rèn luyện vài phút, sau đó đã đạt tới trình độ mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm nhìn Đại Oản đồng học tạo dáng. Đợi tới khi nàng híp mắt lại, không chút để ý làm động tác hôn gió trước màn ảnh, trong đầu Đặng Dĩ Manh bỗng ầm ầm tạc tạc một chút... sau đó lại bùm bùm... một bông hoa nhỏ nóng rực nở rộ.
Lúc này di động trong túi tích tích vang lên.
Móc ra nhìn xem, "Biến mất để giấu Hồ bệ hạ" phát Wetchat cho cô.
Đây là tiểu hào của Tiêu Triệt.
Biến mất để giấu Hồ bệ hạ: Dạo này em thế nào Manh Manh?
Manh chít chít: Khá tốt nha.
Biến mất để giấu Hồ bệ hạ: Xem ra thất tình đối với em có ảnh hưởng khá nhỏ.
Đặng Dĩ Manh sửng sốt một chút. Gần đây tâm tình của cô phập phồng rất lợi hại. Nhưng nếu nói thương tâm......? Khóc rất nhiều lần, nhưng phân nửa là vì làm sao mà sống, đã không còn cái cảm giác nuốt không trôi, cũng không có đêm nào mất ngủ, cuộc sống vẫn cứ tuần tự như vậy, hoàn toàn chẳng giống đang thất tình chút nào.
Biến mất để giấu Hồ bệ hạ: Manh Manh không thương tâm thì tốt rồi, kì thật là do em ngốc đó, vẫn luôn không rõ ràng, em vốn dĩ không có ý gì với anh, chỉ là bị người lớn tẩy não thôi.
Tẩy não? Đặng Dĩ Manh ngơ ngác, không biết nên trả lời lại thế nào.
Biến mất để giấu Hồ bệ hạ: Sinh hoạt dạo này có vấn đề sao? Tiền có đủ dùng không?
Đặng Dĩ Manh nhấp nhấp môi, quyết định trêu hắn một chút.
Manh chít chít: Đừng lo lắng, em tìm thấy chỗ dựa mới rồi, làm bằng vàng đó, rất vững chắc.
Biến mất để giấu Hồ bệ hạ: ???
Manh chít chít: Anh an tâm đóng phim đi, khi nào về rồi nói chuyện.
Đặng Dĩ Manh đóng lại điện thoại, sau đó bắt đầu tưởng tượng người nào đó đang trong trạng thái hóa đá, tinh nghịch cất điện thoại vào túi, bình tĩnh mà nhìn 'chỗ dựa bằng vàng' trước mắt mình.
Cô cũng không nói sai. Khương Tự Uyển trả cho 6000 một tháng lương, chỉ cần cô làm tốt nhiệm vụ trong hai tháng đầu, vậy thì sinh hoạt phí năm học kế tiếp không cần lo lắng nữa.
Cô cũng là một người tiết kiệm. Hơn nữa bây giờ đã không cao nổi, quần áo có thể thật lâu cũng không cần mua mới. Chỉ cần giải quyết vấn đề cơm ăn nước uống. Còn nếu nói tới tư liệu học tập, thư viện của trường học có đủ loại sách cần thiết, quả thực có thể đọc tới sông cạn đá mòn.
Mà chuyện bản thân tới căn cứ điểm tại Khương gia để tiêu diệt, cô mới không nói cho Tiêu Triệt. Nếu để tiểu tử kia biết chuyện, khẳng định trong lòng sẽ nóng như lửa đốt, sợ cô lại làm chuyện bất lợi gì với Đại Oản đồng học, thậm chí có khả năng còn gấp tới độ về nước bắt cô từ chức. Rốt cuộc cũng phải bênh vực người của mình chứ.
Làm sao cô để chuyện này xảy ra. Một vạn hai còn chưa tới tay đâu. (>_<)
Khương Tự Uyển chụp xong quảng cáo, lại tới muốn uống nước. Đặng Dĩ Manh rót nước, tay trái cầm ly, tay phải cầm một chiếc khăn tay nhỏ giúp nàng lau thái dương. Bởi vì không muốn phá hoại trang dung mỹ lệ mang theo chút yếu tố rock của chuyên viên trang điểm, bàn tay cầm khăn chấm chấm nhẹ nhàng.
Khương Tự Uyển rũ xuống con ngươi, chăm chú nhìn vật nhỏ, ánh mắt trong suốt có vẻ hết sức vũ mị.
Đặng Dĩ Manh và nàng đang rất gần, tới lúc bốn mắt nhìn nhau, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, cô ngượng ngùng mà thu hồi tay.
Khương Tự Uyển không để ý, nhưng Đặng Dĩ Manh lại không được tự nhiên.
"Uyển tỷ.... em.... em có một yêu cầu, có thể không" Mặt cô hồng hồng
Chính bản thân cô thực xấu hổ, chuyện tốt thì chưa có, nhưng chuyện xấu thì đã làm được một đống lớn rồi.
"Làm sao?"
"Có thể hay không, chị đừng giống lúc nãy .... nhìn em" Đặng Dĩ Manh ậm ừ một lúc lâu, vẫn nói ra
"??"
"Ánh mắt lúc nãy của chị" Đặng Dĩ Manh ùng ục nuốt nuốt nước miếng "Em cảm thấy mình sắp bị chị ăn luôn" 囧
Khương Tự Uyển sửng sốt, đột nhiên khóe môi cong lên một chút, lộ ra một nụ cười nhạt không rõ ý vị.
Đặng Dĩ Manh không thể hiểu nổi, có cái gì buồn cười hở? Cô cảm thấy mấy người lớn lên đặc biệt xinh đẹp á, lúc cười cười đều có chút kì quái.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] một tướng nên công chết vạn người: Đây là câu thơ xuất phát từ bài [Kỷ Hợi Tuế] của Đại Tào Tùng. Cả câu thơ có nghĩa là để một vị soái tướng lập nên công danh thì đã phải đổi lấy sinh mệnh của hàng ngàn, hàng vạn người.
[2] Nữ thần Aphrodite: là một nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, sắc đẹp, niềm vui và sự sinh nở. Biểu tượng chính của Aphrodite bao gồm myrtles, hoa hồng, chim bồ câu, chim sẻ và thiên nga.
Thiệt chứ nhìn nữ thần muốn cong queo theo á :'>
[3] Xe Cayenne
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiệt sự là mãi mới sờ được vào cái lap :>> liền đi edit một chương cho mọi người! Mới edit liền đăng lên để mọi người ăn liền cho nóng, có chỗ nào sai xin góp tay cmt để ed sửa nha ><
Thật xin lỗi vì sự chậm trễ của editor QAQ
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (((o(*°▽°*)o)))