Giọng nói quen thuộc, nhưng lại có chút khác lạ.
Những lời hắn nói, khiến sống lưng Oanh Oanh bất giác lạnh toát.
"Nhớ lại rằng, bản thân mình cũng chỉ là một con ma vật hạ đẳng mà thôi."
Oanh Oanh lập tức xoay người lại.
Một bóng người màu trắng từ từ bước ra từ trong màn sương.
Cố Thừa Cẩm.
Nhưng không đúng...
Người trước mặt vẫn có dáng người cao ráo như trước, vẫn mặc một thân áo trắng phong nhã, thoạt nhìn chẳng khác gì công tử thời xưa.
Nhưng nụ cười trên gương mặt hắn—
Không còn ôn hòa nhã nhặn như trước, mà lại mang theo một tia tà mị quỷ dị.
Sắc mặt Oanh Oanh trầm xuống, giọng cô lạnh lẽo:
"Anh không phải Cố Thừa Cẩm. Rốt cuộc anh là ai?"
Cô hồn dã quỷ?
Hay là thứ gì khác đã nhập vào thân xác hắn?
Hắn vừa nói gì?
Ma vật?
Hắn đang nói sư huynh là ma vật sao?
Thẩm Dư Huề vẫn bình tĩnh nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên:
"Hắn không phải Cố Thừa Cẩm."
Ánh mắt anh không hề dao động, giống như tất cả những điều này chỉ là một chuyện đương nhiên.
"Hắn chỉ đang chiếm dụng thân xác của Cố Thừa Cẩm mà thôi."
Khoảnh khắc tu vi khôi phục, mọi ký ức cũng đã trở về.
Anh đã nhớ lại tất cả.
Anh và Oanh Oanh, đây đã là kiếp thứ ba.
Ở kiếp thứ hai, anh là Đoan Vương điện hạ.
Chính tay anh đã chôn cất thứ nữ của Hầu phủ—Trần Linh Oanh, người con gái đã chết thảm trong phủ Đoan Vương.
Nhưng nếu xét về bản chất, không nên nói đây là kiếp thứ mấy.
Vì anh vốn không phải con người.
Mà là một con ma vật.
Ma vật không có tình cảm, chỉ biết tu luyện.
Anh ngày càng mạnh hơn, ngày càng vươn lên đỉnh cao, cho đến một ngày...
Anh gặp nàng.
Hôm đó, công chúa Nghê Lạc của Tiên giới đến Ma giới săn bắn.
Một ma vật hạ đẳng như anh, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lại nhất kiến chung tình.
Anh chưa từng rung động với bất cứ điều gì, nhưng lần đó, anh biết—
Anh muốn có nàng.
Bất chấp mọi thứ.
Vì vậy, anh bắt đầu đuổi theo nàng, ngang nhiên thể hiện tình cảm, mặc kệ tiên giới hay ma giới phản đối.
Lúc đầu, Nghê Lạc không thích anh.
Nhưng số phận lại trêu đùa.
Lần đó, nàng gặp nạn ở Ma giới, bị tà tu đánh trọng thương.
Chính anh đã cứu nàng.
Cũng chính từ đó, hai người bắt đầu có nhiều giao thoa hơn, cũng dần có tình cảm.
Nhưng tình yêu giữa tiên và ma, từ xưa đến nay vốn dĩ đã không được phép tồn tại.
Phụ hoàng của Nghê Lạc phản đối.
Nghĩa huynh của nàng—Nghê Trần, càng không cho phép.
Nghê Trần không phải hoàng tộc tiên giới, hắn chỉ là một đứa trẻ được chủ quân tiên giới nhặt về nuôi dưỡng.
Từ nhỏ, hắn đã ở bên Nghê Lạc, chứng kiến nàng lớn lên.
Hắn yêu nàng.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, có lẽ sau này Nghê Lạc sẽ gả cho Nghê Trần.
Nhưng nàng đã chọn anh.
Nghê Trần không thể chấp nhận điều đó.
Hắn rời khỏi Tiên giới, đi khắp các giới tìm kiếm cơ hội mạnh lên.
Và rồi, hắn phát hiện ra thiên cơ.
Chỉ trong vòng nửa năm, tu vi của hắn gần như đạt đến cảnh giới Đại Thừa.
Nhưng cái giá phải trả là, hắn đã phạm vào cấm kỵ của thiên đạo.
Thiên đạo giáng xuống trách phạt.
Để trốn tránh thiên phạt, Nghê Trần quay về Tiên giới.
Nhưng hắn đã kéo theo sự hủy diệt.