Cả người Dư Hồng Vân chấn động.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.
"Cậu... cậu là ai?! Cố Thừa Cẩm sẽ không bao giờ nói những lời như vậy!"
Nhưng hắn ta chỉ lẩm bẩm một câu đầy khó hiểu:
"Cũng không sao... Dù sao thì vài ngày nữa, có lẽ các người cũng không thoát khỏi kiếp nạn này..."
Nói xong, hắn lạnh lùng cúp máy.
Dư Hồng Vân nắm chặt điện thoại, cả người run lên.
Lúc này bà ta mới nhận ra—Cố Thừa Cẩm thực sự sẽ không đến.
Bà ta đứng ngây ra ở hành lang, không dám quay lại phòng bệnh.
Nhưng đột nhiên, từ trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh của Trần Linh Ngọc:
"Bác sĩ! Bác sĩ! Em gái tôi sao vậy!"
Dư Hồng Vân sững người, sau đó vội vàng lao vào phòng.
Trên giường bệnh, Trần Linh Bảo đã nhắm mắt.
Cả căn phòng chìm trong một sự im lặng chết chóc.
Vài giây sau, tiếng khóc thảm thiết của nhà họ Trần vang vọng khắp hành lang bệnh viện...
Trần Linh Bảo, giống như kiếp trước, đến chết vẫn không thể gặp lại Cố Thừa Cẩm.
Kiếp trước, cô ta đã dùng mạng sống của Oanh Oanh để đổi lấy một mối nhân duyên, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có được hạnh phúc. Sau khi kết hôn, cô ta không thể sinh con, Vương phi vì thế đã chủ động sắp xếp để Cố Thừa Cẩm nạp thiếp. Nhìn từng người vợ lẽ lần lượt sinh con nối dõi, Trần Linh Bảo ghen tuông đến phát điên. Cô ta nghĩ đủ mọi cách hãm hại họ nhưng lại bị Vương phi phát hiện.
Vương phi giận dữ, ra lệnh đày cô ta đến một trang viên hẻo lánh.
Từ đó, Trần Linh Bảo sống trong cảnh buồn bã, cô độc, cũng chẳng thể kéo dài thêm bao nhiêu năm. Đến lúc hấp hối, cô ta bảo nha hoàn viết thư gửi cho Cố Thừa Cẩm, nhưng hắn không đến.
Kiếp này, cô ta vẫn không thể thoát khỏi số phận ấy.
Trước khi nhắm mắt, lòng cô ta vẫn đầy oán hận, không cam lòng mà ra đi.
———
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!