Bỗng nhiên, Oanh Oanh đứng dậy, tiến về phía tài xế.
"Oanh Oanh! Cậu định làm gì vậy? Mau quay lại thắt dây an toàn đi!" Trương Hoặc Ngôn phía sau cũng vội đứng lên, vẻ mặt lo lắng.
Hứa Mân lập tức kéo cậu ta lại, thấp giọng, giọng nói có chút run rẩy: "Cậu đừng làm loạn! Oanh Oanh chắc chắn đã nhận ra điều bất thường! Chúng ta có thể đã gặp 'ma che mắt'! Nếu cứ tiếp tục lái về phía trước, sẽ xảy ra chuyện mất!"
Cô ấy nhìn quanh, giọng kiên quyết: "Phải dừng xe ngay lập tức! Tất cả ngồi yên, đừng nhúc nhích! Đừng gây cản trở Oanh Oanh! Nếu có người có thể cứu chúng ta lúc này, thì chỉ có thể là cô ấy!"
Lời này khiến không ít người ngẩn ra.
Bặc Tuyết Nhi ngồi ở một góc khác, khẽ nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng không nhịn được, cất giọng đầy hoài nghi:
"Bây giờ quan trọng nhất không phải là gọi điện báo cảnh sát sao? Chúng ta mong chờ Oanh Oanh làm gì? Cậu nghĩ cô ấy có thể bắt ma chắc?"
Hứa Mân liếc cô ta, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Cậu thử gọi báo cảnh sát đi."
Cô ấy không trả lời câu hỏi sau của Bặc Tuyết Nhi.
Oanh Oanh có thể bắt ma hay không ư? Chỉ một lát nữa thôi… tất cả sẽ biết!
Bặc Tuyết Nhi cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Cô ta run run lấy điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát.
Nhưng… không có tín hiệu.
Điện thoại thậm chí còn không đổ chuông.
Cô ta ngẩn người, lẩm bẩm:
"Không… không gọi được…"
Những bạn học xung quanh nghe thấy, lập tức cuống cuồng lấy điện thoại ra gọi thử.
Nhưng bất kể là gọi cho cảnh sát hay gọi về nhà, kết quả đều giống nhau—không thể liên lạc.
Đến lúc này, sự hoảng loạn thực sự bùng nổ.
"Hu hu, tôi muốn xuống xe! Tôi muốn về nhà!"
"Sao lại thế này?! Tôi sợ quá! Tôi không nên ra ngoài chơi… đáng lẽ tôi không nên đi…"
Không khí trong xe trở nên rối loạn.
Nhưng giữa những tiếng kêu khóc, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên.
"Chú ơi, dừng xe."
Oanh Oanh đã đi đến chỗ tài xế từ lúc nào. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ta. Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm kỳ lạ.