"Đúng rồi, thế kỷ hai mươi mốt rồi, cậu vẫn còn tin ba cái chuyện ma quỷ này à? Học hành đến đâu rồi?"
"Cười chết mất, Hứa Mân còn bảo chúng ta sắp bị ma nhập! Ha ha ha!"
Tiếng cười vang lên, không ít người phụ họa theo, xem lời cô như một trò đùa giữa đêm khuya.
Hứa Mân không buồn đáp lại. Cô không có tâm trạng tranh cãi với họ.
Cảm giác này không phải do cô suy diễn. Cô thực sự thấy bất ổn.
Nghĩ đến chuyện bị ma nhập năm ngoái, cả người cô bất giác run lên. Cảm giác kinh hoàng khi ấy như vừa tái hiện trong đầu.
Cô không muốn… thật sự không muốn bị quấn lấy thêm lần nào nữa!
Oanh Oanh không tham gia cuộc nói chuyện. Cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trầm lắng.
Lúc này, một số bạn học khác cũng bắt đầu cảm thấy nhiệt độ trong xe có gì đó sai sai.
"Chú ơi, hơi lạnh ạ, chú tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút đi."
Tài xế nghe thấy thì điều chỉnh nhiệt độ lên khoảng hai mươi lăm độ.
Nhưng chỉ vài phút sau, cảm giác lạnh vẫn không biến mất.
Có người ôm cánh tay, lẩm bẩm:
"Sao vẫn lạnh thế? Chú ơi, chú có tăng nhiệt độ không đấy?"
"Còn xung quanh nữa… sao lại tối đen thế này?"
Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên—
Tất cả ánh sáng biến mất.
Ngoài đèn pha của xe buýt chiếu sáng con đường phía trước, hai bên đường tối đen như mực.
Ngay cả đèn đường—cũng tắt ngóm.
Không còn một tia sáng nào lọt qua khung cửa sổ xe.
Bọn họ như thể đang lao thẳng vào một màn đêm vô tận.
Không khí trên xe buýt phút chốc trở nên ngột ngạt.
Một vài bạn học cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng, giọng nói bắt đầu run rẩy:
"Sao… sao thế này? Đèn đường cũng tắt hết rồi?"
"Xung quanh tối đen như mực… có phải cả thành phố mất điện rồi không?"
"Sao có thể mất điện được? Thành phố Ninh Bắc chưa từng mất điện vô cớ như thế này! Hơn nữa, lúc nãy rõ ràng đèn đường vẫn sáng, chỉ có mấy tòa nhà cao tầng là tối thôi!"
Bất an lan nhanh trong từng ánh mắt.
Giữa màn đêm sâu hun hút, chiếc xe buýt vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Không ai biết—bọn họ đang đi về đâu.
"Tối quá... Tôi sợ... Hu hu hu..."
Một vài cô gái nhát gan bắt đầu bật khóc.
Dù vậy, vẫn có người tiếp tục bàn tán.
"Không ổn rồi! Cho dù trong thành phố có muộn đến mấy cũng không thể tối đen thế này! Hơn nữa, lúc nãy khi chúng ta ra khỏi quán karaoke, trời vẫn còn trăng mà? Bây giờ nhìn đi, ngay cả giữa không trung cũng đen kịt! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Một số nam sinh gan dạ liền mở cửa sổ xe buýt, thò đầu ra ngoài nhìn.
Bọn họ còn quay sang trấn an các bạn nữ bên cạnh: "Đừng sợ! Chắc là toàn thành phố mất điện thôi! Trên đời này làm gì có ma! Mà kể cả có đi nữa, trên xe đông người thế này, dương khí mạnh, ma cũng chẳng dám đến đâu!"
Trương Hoặc Ngôn ngồi ngay sau Oanh Oanh. Cậu ta đứng bật dậy, cúi người về phía trước, giọng chắc nịch: "Oanh Oanh, đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Oanh Oanh không đáp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm con đường trước mặt tài xế.
Vệ Phồn và Hứa Mân liếc nhau, thầm nghĩ: Nếu thực sự có chuyện, ai bảo vệ ai còn chưa biết được!
Có người bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tài xế, dừng xe lại đi!"
Thực ra, tài xế cũng đang thấp thỏm. Là người lái xe đêm lâu năm, anh ta không ngây thơ như đám học sinh này. Những chuyện tà môn gặp trên đường, anh ta không phải chưa từng nghe qua. Đi đêm dễ gặp "ma che mắt", đây là điều ai làm nghề cũng biết. Lẽ ra, trong tình huống này, anh ta nên tấp xe vào lề để tránh rủi ro. Nhưng vấn đề là—bên ngoài tối đen như mực, không rõ tình hình thế nào. Nếu thực sự là "ma che mắt", dừng xe giữa đường có thể khiến những chiếc xe phía sau không nhìn thấy, xảy ra tai nạn thì những đứa trẻ trên xe này… đều là con nhà giàu có. Anh ta không gánh nổi hậu quả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!