Hai mẹ con vừa khóc vừa nói, Thi Li Uyển run giọng hỏi về cuộc sống của Oanh Oanh ở nhà họ Trần những năm qua.
Oanh Oanh im lặng, không trả lời.
Sự im lặng ấy càng khiến Thi Li Uyển đau lòng. Bà có thể đoán được, con gái mình ở nhà họ Trần chắc chắn không hề có cuộc sống tốt đẹp. Dù không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng e rằng khó thoát khỏi việc bị con cái nhà họ Trần bắt nạt.
Đôi mắt bà đỏ hoe: "Oanh Oanh… đều là tại mẹ… Năm đó mẹ không nên tin tưởng ông ta… Mẹ đã để con phải chịu khổ rồi…"
Oanh Oanh cười khổ: "Ông ta cấu kết với bác sĩ trong bệnh viện để lừa mẹ. Thậm chí, còn bế đứa bé chết lưu ở phòng bên sang cho mẹ xem… Ai có thể ngờ được mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"
Không khí chùng xuống.
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã muộn, Thi Li Uyển quay sang con trai:
"Việt Việt, con đi học trước đi. Ở nhà có chị con ở cùng mẹ là được rồi."
Thi Việt "vâng" một tiếng, vẻ mặt vẫn có chút lạnh nhạt. Nhưng trước khi rời đi, cậu dừng lại, nhìn thẳng vào Oanh Oanh:
"Cô theo tôi ra ngoài một lát."
Oanh Oanh ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Giọng cậu thản nhiên: "Sức khỏe mẹ tôi không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Tôi sẽ nói cho cô biết."
"Được."
Hai người rời khỏi nhà, đứng ở cầu thang.
Thi Việt khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Những gì cô nói trước đó, tôi đều tin." Cậu ngừng lại, đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo: "Nhưng tôi có một câu hỏi — cô làm sao biết được mẹ tôi sinh ra cô?"
Ánh mắt cậu sắc bén hơn:
"Trần Nghĩa Xương đã muốn lấy thận của cô để cứu con gái ông ta, chắc chắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết thân thế của mình. Bác sĩ năm đó đã bị ông ta mua chuộc, cũng không thể tự hủy hoại tiền đồ của mình để tiết lộ bí mật.
Vậy… rốt cuộc cô biết chuyện này bằng cách nào?"
Rõ ràng, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà người thường không thể hiểu hay chạm tới."
Ánh mắt Oanh Oanh lấp lánh khi nhìn Thi Việt, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
"Việt Việt, chị không giống người bình thường. Lúc chị sinh ra, thiên hồn đã rời khỏi cơ thể, mãi đến mấy ngày trước mới quay về. Sau khi khai thông, chị có thêm một số năng lực khác với người khác. Chuyện về lúc chị sinh ra, chị đều mở thiên nhãn để nhìn thấy."
Thi Việt nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái.
Một người từ nhỏ được giáo dục theo khoa học, lớn lên dưới lá cờ đỏ như cậu, làm sao có thể dễ dàng tin được những điều hoang đường này?
Oanh Oanh hiểu rằng cậu không thể ngay lập tức chấp nhận sự thật, cô cũng không ép buộc. Thay vào đó, cô dịu dàng chuyển chủ đề:
"Sức khỏe của mẹ thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thi Việt lập tức trở nên âm trầm.
"Bà ngoại nói, năm đó mẹ sinh con xong không được ở cữ tử tế, để lại bệnh căn trong người. Sau này vì nuôi tôi, mẹ phải làm nhiều việc cùng lúc, sức khỏe càng ngày càng sa sút. Những năm gần đây, mẹ hầu như lúc nào cũng phải uống thuốc. Bác sĩ nói cơ thể mẹ đã suy nhược nghiêm trọng, các cơ quan bên trong đều có dấu hiệu suy kiệt… rất có thể sẽ không sống được bao lâu nữa."
Lần này, cậu nói rất nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!