Nửa tiếng sau, Oanh Oanh gặp Cận Hỉ Lai.
Giống như tên của ông ta, Cận Hỉ Lai là một người thấp béo, gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hòa nhã, tướng mạo hiền hậu, trông có vẻ là người hay làm việc thiện.
Sau khi chào hỏi, Cận Hỉ Lai lái xe đi trước dẫn đường, còn Thẩm Dư Huề chở Oanh Oanh theo sau.
Có lẽ nhận ra sự bất an của cô, Thẩm Dư Huề dịu giọng nói:
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Oanh Oanh hơi mím môi, khẽ đáp:
"Có sư huynh ở đây, em không lo."
Thực ra, tu vi của sư huynh bây giờ không kém cô bao nhiêu. Nếu thêm một năm nữa, có lẽ anh ấy sẽ vượt qua cô cũng không chừng.
Nhà cũ của Cận Hỉ Lai nằm ở trấn Thông Dương, một nơi cách thủ đô không xa.
Trấn Thông Dương là một trấn khá lớn, dân cư lên đến mấy vạn người.
Phía sau trấn là một dãy núi hùng vĩ kéo dài. Dù bây giờ việc hỏa táng đã trở thành quy định chung, không còn được phép chôn cất tùy tiện, nhưng quy định này chỉ mới áp dụng vài năm gần đây. Trước đó, người dân vẫn chôn cất bình thường. Mà dù bây giờ có quy định, nhiều người già vẫn không muốn hỏa táng, có nhà còn lén lút đem người thân đi chôn giấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!