Về phần Oanh Oanh, cô đặt hai con sư tử đá ngay trước cửa biệt thự. Nhà dân bình thường chắc chắn không trấn nổi hai con sư tử này, nhưng nhà cô thì khác. Nhà cô có linh khí bao quanh, không những có thể áp chế được mà thậm chí còn mượn lực để trấn trạch.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã đầu tháng Mười. Gần đây, Oanh Oanh vẫn luôn giữ liên lạc với sư huynh, tối nào hai người cũng gọi video trò chuyện.
Tan học ngày thứ sáu, Oanh Oanh vừa bước ra khỏi lớp thì điện thoại rung lên. Cô cúi đầu nhìn màn hình, là sư huynh gọi đến. Bấm nghe máy, cô hỏi ngay:
"Sư huynh, sao giờ này anh lại gọi cho em?"
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Dư Huề vang lên qua loa điện thoại:
"Oanh Oanh, ra cổng trường đi."
Tim Oanh Oanh khẽ đập mạnh một nhịp, như thể đã đoán được điều gì. Cô vội nói với Vệ Phồn một tiếng rồi cầm cặp chạy nhanh ra cổng trường.
Lúc này, bên ngoài cổng trường đã có không ít học sinh tụ tập, bầu không khí xôn xao hẳn lên.
"Không phải đàn anh Thẩm sao?"
"Anh ấy không phải đã thi đỗ Đại học Thủ đô rồi à? Sao lại xuất hiện ở thành phố Ninh Bắc?"
"Đúng rồi! Trước kia anh ấy vốn là người ở thủ đô, còn tưởng sau khi vào đại học sẽ không quay lại đây nữa chứ!"
Oanh Oanh nhìn theo ánh mắt của đám đông, quả nhiên thấy Thẩm Dư Huề đứng ở bên kia đường. Anh mặc một chiếc hoodie đen, nửa thân dưới là quần dài cùng màu, dáng người cao lớn, hai tay đút túi quần, đứng lặng lẽ dựa vào góc tường. Dù có bao nhiêu tiếng bàn tán xung quanh, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không để tâm. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến Oanh Oanh, gương mặt anh lập tức dịu dàng hẳn đi.
Lúc này, một nữ sinh không kìm được kích động, hét lên:
"Aaaa! Hình như đàn anh cười rồi?"
"Thật không? Là cười với chúng ta sao?"
"Có khi nào là cười với mình không?"
Mọi người còn đang xôn xao thì Oanh Oanh đã xách cặp chạy băng qua đường. Đến lúc này, đám học sinh trung học Tiệp An mới sực tỉnh.